An Noãn nổi giận, “Thường Tử Phi, anh đừng được nước lấn tới, chìa khóa đó của anh lần trước em đến nhà anh em để lại trong phòng rồi.”
“Vậy cũng còn dấu vân tay.”
An Noãn không muốn tranh cãi với anh nữa, lạnh lùng nói, “Ngày mai em để thuốc ở cửa2hàng, anh đến thì em đưa, không đến thì em tự uống, không thương lượng gì nữa hết, em không phải người hầu của anh, cũng chẳng phải là gì của anh cả.”
Thường Tử Phi không dẫn cô đến nhà hàng cao cấp mà là đến một quán ăn nhỏ. An Noãn châm8biếm, “Thường Tử Phi, sớm biết anh keo kiệt như vậy, em đã không ăn cơm với anh rồi.”
Thường Tử Phi nhéo tai cô, nói, “Sau khi ăn xong bảo đảm em không hối hận, mùi vị thật sự rất ngon.” Quán ăn tuy nhỏ nhưng bên trong rất sạch sẽ. Có vẻ6Thường Tử Phi có quen biết với chủ quan nên gọi rất thân thiết, “Chú, dì.” Người phụ nữ mà Thường Tử Phi vừa cười vừa quan sát An Noãn, An Noãn cảm thấy bà ấy hơi quen, nhưng lại không nghĩ ra từng gặp nhau ở đâu. Chân của ông chủ hình3như bị tật, đi khập khiễng, nhưng khi nhìn thấy An Noãn thì liền cười, nụ cười đó thật sự khiến người khác cảm thấy ấm áp vô cùng.
“Chắc cháu là An Noãn hả? Tử Phi thường hay nhắc đến cháu trước mặt chúng tôi.”
An Noãn cảm thấy có chút kỳ lạ.
Thường Tử5Phi giới thiệu, “An Noãn, sau này em cứ gọi chú dì như anh gọi đi, hồi xưa chú là đầu bếp nổi tiếng ở Bắc Kinh, hôm nay em có phúc ăn rồi đấy.”
An Noãn nửa tin nửa ngờ. Không lâu sau, vài món ăn được đưa lên bàn, An Noãn thử mùi vị, sau khi thử xong thì không thể ngừng lại được.
“Sao nào? Anh không lừa em đúng không nào?”
“Thật sự rất ngon.” An Noãn phô trương nói, “Thường Tử Phi, anh không phải rồi, sao giờ mới dẫn em đến đấy chứ?”
Thường Tử Phi xoa xoa tóc cô, nhìn thấy gương mặt thỏa mãn của cô, bản thân cũng cảm thấy hạnh phúc. Trên đường trở về nhà sau khi ăn cơm xong, An Noãn không kìm nổi sự nghi ngờ trong lòng, hỏi, “Thường Tử Phi, rốt cuộc anh với hai người họ là quan hệ thế nào, sao không cần trả tiền luôn, để chúng ta ăn không như vậy?”
“Thì anh nói với em rồi mà, là dì với chủ.”
“Thường Tử Phi, em đang hỏi anh nghiêm túc đấy.”
Thường Tử Phi không nghiêm túc cười nói, “Anh cũng đang nghiêm túc trả lời em mà, bà ấy là dì của anh thật, em gái ruột của mẹ anh.” “Mẹ anh còn có em ruột nữa sao?” An Noãn kinh ngạc hỏi, “Sao chưa từng nghe anh nói thế?” Thường Tử Phi thở dài, nhàn nhạt đáp, “Trước đây chú anh là đầu bếp lớn ở Bắc Kinh, sau khi dì kết hôn với chú, hai người giúp gia đình anh không ít. Nhưng sau này, chú gặp tai nạn, bị mất đi một chân, giờ một chân là chân giả đấy, năm xưa làm phẫu thuật tốn không ít tiền, lúc đó ba anh cũng đã có tiền đồ hơn, nhưng mẹ anh thì một xu cũng không chịu cho họ mượn, còn chê người ta làm họ mất mặt, không qua lại với họ nữa, càng không muốn thừa nhận mình có cô em gái này.”
“Đó là em gái ruột của dì ấy cơ mà, sao mẹ anh có thể tàn nhẫn như vậy!”
“Hồi anh còn nhỏ không hiểu chuyện, luôn nghe lời mẹ, không dám nói với người khác là anh có dì. Bây giờ lớn rồi, nghĩ đến sự tàn nhẫn của mẹ đối với dì và chú, anh lại muốn bù đắp lại cho họ một chút. Anh luôn muốn mở quán ăn lớn ở trung tâm thành phố cho hai người, nhưng dì nói không muốn chú phải vất vả quá, với lại hai người không có con, sống như vậy cũng khá vui vẻ rồi.”
An Noãn phải tốn rất nhiều thời gian mới tiêu hóa được sự việc này, liền hỏi, “Thường Tử Phi, giờ anh nói những chuyện này với em để làm gì?”
“Anh muốn nói với em, mẹ anh cũng đối xử tàn nhẫn với em gái ruột như vậy, trong mắt bà ấy chỉ có lợi ích, chỉ có quyền lợi, cho nên khi bà ấy không thể lợi dụng được em nữa bà ấy mới làm vậy với em, có thể đừng vì mối quan hệ của mẹ anh mà chia tay với anh không, như vậy thật không bằng với anh.”
An Noãn im lặng hồi lâu.
Đến khi xe dừng lại trước cửa hàng, Thường Tử Phi đột nhiên nắm lấy tay cô, nói với cô với vẻ mặt nồng nàn và nghiêm túc, “An Noãn, cho anh thêm một cơ hội nữa được không? Anh biết thái độ mẹ anh đối với em là rất tệ, nhưng em không thể vì vậy mà bỏ anh được, anh thật lòng với em mà, thật lòng trong hai mươi năm, lẽ nào em không hề cảm nhận được một chút nào sao?”
An Noãn cúi đầu, nói khẽ với giọng nói buồn rầu, “Thường Tử Phi, anh đừng như vậy, chúng ta đã kết thúc rồi, đừng khiến em khó xử.”
Thường Tử Phi nắm lấy cô đặt lên tim mình, “Em cảm nhận trái tim này của anh thật kỹ đi, chúng ta trưởng thành cùng nhau, anh đối xử với em thể nào em tự hỏi lòng mình đi. Năm xưa vì em ở bên cạnh Mạc Trọng Huy nên anh mới ra nước ngoài, anh tưởng như vậy là tác thành cho em. Nhưng anh không ngờ cuối cùng em và Mạc Trọng Huy lại trở thành như vậy. Nếu sớm biết sẽ như vậy, anh nhất định sẽ không buông tay em ra đâu, sẽ không buông tay từ khi bắt đầu. An Noãn, chúng ta đã bỏ lỡ nhau nhiều lần rồi, đừng tiếp tục bỏ lỡ nữa được không? Chỉ có anh mới thật lòng thương yêu em thôi!”
An Noãn im lặng một hồi, lạnh nhạt nói, “Thường Tử Phi, ban đầu em cũng nghĩ là vậy, em tưởng rằng trên thế giới này, ngoại trừ ba em thì chỉ còn lại anh đối xử tốt với em, em mang sự yêu thương và tin tưởng đều gửi gắm vào anh, em nói với bản thân mình, cho dù cả thế giới này phản đối chúng ta, thì em cũng sẽ kiên quyết ở bên cạnh anh. Cho nên mẹ anh năm lần bảy lượt đến lăng mạ sỉ nhục em, nhưng em cũng không buông tay anh ra. Nguyên nhân chính khiến em và anh chia tay không phải là dì Nghê, mà là vì anh hoàn toàn không tin em.”
Một lát sau, An Noãn nói với giọng nói đau khổ, “Anh còn không đủ hiếu em sao? Mạc Trọng Huy đã làm những chuyện đó với em, anh cảm thấy liệu em có thể ở bên cạnh hơn nữa không? Ngay cả sự tin tưởng cơ bản này mà anh cũng không có, cho dù có kết hôn thì sau này cũng sẽ có muôn trùng mâu thuẫn thôi.” Thường Tử Phi buồn phiền vỗ vào đầu mình, kích động giải thích, “Không phải anh không tin em, chỉ là anh quá yêu em, anh đố kỵ với Mạc Trọng Huy, hắn ta có thể hô mưa gọi gió ở Giang Thành, giúp em giải quyết mọi chuyện, còn anh lại không làm gì được cho em cả, anh không phải là đối thủ của hắn ta, anh có cố gắng đến thế nào cũng không đấu lại được với hắn. An Noãn, em có biết không? Khi quá yêu một người sẽ khiến con người ta trở nên nhát gan, vì quá sợ mất em cho nên mới thật sự đánh mất em.”
An Noãn hít thở sâu, khẽ nói: “Thường Tử Phi, chúng ta bình tĩnh lại đi được không? Biết đâu sau khi bình tĩnh lại, trong lòng chúng ta đều có nhau, sẽ quay trở về bên nhau.”
“Em thật sự chịu cho anh thêm một cơ hội sao?” Thường Tử Phi kích động ôm lấy cô.
An Noãn nhíu mày đẩy anh ra, bất lực nói, “Thường Tử Phi, anh đừng như vậy, em chỉ hy vọng anh cho em thời gian, để em suy nghĩ thật kỹ về tương lai.”
“Được, anh cho em thời gian, bao lâu cũng được.” Tối hôm đó, An Noãn suy nghĩ rất nhiều, Thường Tử Phi có thể vạch mặt của Nghê Tuệ trước mặt cô như vậy, chứng tỏ anh ấy thật sự rất yêu cô nhỉ?
Trong đầu cô đầy ắp cảnh tượng dì và chú của Thường Tử Phi thương yêu nhau, cái gọi là tình yêu thì nên giống họ như vậy, cho dù có sóng gió, có khó khăn, cũng phải không xa rời mà nắm tay nhau tiếp tục bước đi.