Mạc Trọng Huy lờ đi, không trả lời.
“Nếu như anh yêu tôi, tại sao năm xưa anh lại đối xử với tôi như vậy? Mạc Trọng Huy, anh nói ba năm trước là sự cố, anh nói tôi hay sự cổ là thế nào, anh lên giường với Hà Tư Kỳ vào ngày đính hôn của chúng ta? Là sự cố như thế nào mà anh lại muốn dồn ba tôi2và tôi vào chỗ chết, là sự cố thế nào mà anh cũng chưa từng vào tù thăm tôi lấy một lần?”
An Noãn hỏi liên tục khiến cho hắn có chút không chống đỡ nổi.
“Mạc Trọng Huy, bây giờ anh còn có mặt mũi đứng trước mặt tôi nói yêu tôi đến nhường nào, anh không sợ trời đánh anh hả? Hà Tư Kỳ còn đang mang thai nằm ở bệnh8viện, tôi chưa từng thấy người đàn ông nào vô trách nhiệm như anh đấy!”
Lần đầu tiên Mạc Trọng Huy bị An Noãn mắng đến mức phải lặng lẽ bỏ về.
*****
Từ khi Giang Thiên Nhu trông thấy Thường Tử Phi và An Noãn đi ra từ phòng vệ sinh nữ ở nhà hàng, cô ta không nuốt nổi cơn giận này, nhưng lại không tìm được Thường Tử Phi, không thể6trút cơn điên này vào đâu được.
Cô ta đến Thường gia một chuyến, sau khi Nghê Huệ làm phẫu thuật xong vẫn luôn nghỉ dưỡng ở nhà, cô con dâu này gần như có thời gian là đều đến Thường gia, hai ông bà đều nhìn thấy lòng hiếu thảo của cô ta, nhưng Thường Tử Phi thì lại không chấp nhận.
Giang Thiến Nhu ngồi bên cạnh giường gọt táo cho3Nghê Huệ, không cẩn thận lọt vào tay của mình nên bị chảy máu khiến cho Nghê Huệ đau lòng, lo lắng hỏi, “Con gái, cháu sao vậy? Có phải có chuyện gì không? Sao hôm nay cứ thấy cháu lơ đãng thể: Không phải là Tử Phi bắt nạt cháu đấy chứ?”
Giang Thiên Nhu nghe thấy vậy liền rơi nước mắt làm cho Nghê Huệ càng đau lòng hơn, nắm5lấy tay cô ta hỏi, “Tử Phi bắt nạt cháu sao, cháu nói với dì đi, dì đòi lại công bằng cho cháu.”
Giang Thiên Nhu kể lại chuyện trong quán bar và còn thêm mắm dặm muối vào cho bà ta nghe, vừa nói vừa khóc như đã chịu rất nhiều uất ức.
Sau khi Nghê Huệ nghe xong, giận đến nỗi đánh vỡ ly sứ trên đầu giường, văng tục, “Con hồ ly vô liêm sỉ An Noãn kia đi đến đâu cũng không quên dụ dỗ đàn ông! Cháu yên tâm, dì sẽ đòi lại công bằng cho cháu!”
Giang Thiên Nhu dụi mắt, nghẹn ngào nói, “Dì à, có lẽ chỉ là hiểu lầm thôi, cháu vốn không tận mắt thấy hai người họ làm gì cả.”
“Để cháu tận mắt thấy còn được sao, con khốn nạn này đúng là để tiện y như mẹ nó, cháu không biết năm xưa mẹ nó đã dụ dỗ ba nó thế nào đâu!” Giang Thiên Nhu ngập ngừng một hồi, thấy Nghe Tuệ nổi giận thì không khỏi mừng thầm.
“Dì Nghê, dì nói An Noãn không yêu Tử Phi, tại sao lại còn giành Tử Phi với cháu chứ?”
“Nó xem Tử Phi nhà dì là đồ dự bị, không tìm được người tốt hơn Tử Phi thì chiếm lấy Tử Phi nhà dì. Đứa con đáng thương của dì, không biết bị nó mê muội đến khi nào nữa.” Sau khi nói xong bà ta cảm thấy có chút hối hận, an ủi Giang Thiến Nhu, “Thiên Nhu, bây giờ Tử Phi đã chọn cháu rồi, chỉ cần An Noãn không dụ dỗ nó nữa, nó sẽ không làm ra chuyện gì có lỗi với cháu đâu. Cháu phải trông chừng nó, đừng để nó qua lại với con khốn An Noãn kia nữa.”
Giang Thiên Nhu cúi đầu, đau buồn nói, “Đã mấy ngày cháu không gặp Tử Phi rồi, anh ấy không đến công ty thì cháu không tìm được anh ấy.”
“Đây không phải là cách, đợi sau khi đính hôn, hai đứa sẽ ở chung với nhau, mọi thứ cứ để dì sắp xếp cho.”
***
Nghề Huệ bảo Thường Bách gọi An Noãn tới ăn cơm, Thường Bách liền vui vẻ gọi cho An Noãn, lại còn đích thân đi chợ mua thịt mua rau.
An Noãn nghe thấy là dì Nghê gọi cô đến ăn cơm thì có chút ngạc nhiên, trong lòng cứ thấp thỏm không yên, cô biết nhất định không phải chuyện tốt. Đúng như rằng, khi Nghê Huệ nhìn thấy cô liền thay đổi sắc mặt.
“Dì Nghê, dạo này cháu hơi bận, cháu không biết dì xuất viện rồi, mong dì đừng trách cháu.”
Nghê Huệ hằn học nói, “Đương nhiên là cô bận rồi, bận đi dụ dỗ đàn ông chứ gì?” An Noãn ngẩn người, có chút không tin nhìn về người tiền bối trước mặt. “An Noãn, thủ đoạn dụ dỗ đàn ông của cô đúng là tiến bộ hơn xưa rồi, dụ dỗ đàn ông trong nhà vệ sinh công cộng nữa cơ à, đã tiến bộ đến mức này rồi sao?” “Dì Nghê, dì hiểu lầm rồi, lần đó là...” “Cô không cần giải thích với tôi nữa, cô là loại người thế nào tôi biết, cô không được di truyền lại sự thành thật của ba cô mà lại di truyền sự để tiện của mẹ cô, thủ đoạn y chang như mẹ cô vậy.” An Noãn nghe thấy bà ta nói vậy thì tức giận không thôi. “Dì Nghê, dì có thể chửi cháu sỉ nhục cháu, nhưng mong dì đừng lôi mẹ cháu vào.” “Tôi hiểu mẹ cô hơn cô nhiều, mẹ cô là người như thế nào cô không biết nhưng người quen biết bà ta đều biết rõ. Năm xưa ông ngoại có phản đối mẹ cô với ba cô bên nhau, nhưng mẹ cô vẫn chạy trốn với ba cô, chưa cưới đã có cô, đây không phải để tiện thì gọi là gì?” An Noãn không muốn cãi nhau với bà ta ở đây, liền xoay người bỏ đi.
“Cô đừng đi vội, tôi còn nhiều chuyện chưa nói xong.” An Noãn dừng lại, cô muốn nghe thử xem còn lời dơ bẩn nào mà bà ta còn có thể nói nữa không.
“An Noãn, những ngày tháng cô coi Tử Phi là dự bị nên kết thúc đi được rồi đấy. Thường gia chúng tôi không thể nào chấp nhận người phụ nữ để tiện như cô đâu, Thiến Nhu tốt hơn cô nhiều, nó sắp đính hôn với Tử Phi rồi, hai đứa nó cả môi cũng chưa từng hôn, đây chính là thiên kim đại tiểu thư có tố chất, sao bằng được loại phụ nữ dơ bẩn từng ngồi tù như cô chứ.”
An Noãn không thể kiềm chế cơn giận trong lòng, liền xoay người, la mắng Nghệ Huệ nằm trên giường, “Tôi có dơ bẩn đi chăng nữa cũng không dơ bẩn như bà! Khi ba tôi còn sống, khi gia đình tôi còn quyền lực, bà đối xử với tôi thể nào, bà luôn nịnh bợ tôi, lấy lòng tôi. Lúc nhà tôi xảy ra chuyện, ba tôi tin các người nhất, vậy mà các người cũng không nói nổi một lời tốt giúp ba tôi, còn hận không thể bỏ đá xuống giếng. Những chuyện này tôi biết hết, tôi không tính toán gì với các người vì tôi luôn xem bà là tiền bối. Nhưng bây giờ tôi phát hiện là bà không xứng, loại đàn bà bợ đỡ, ham hư danh, chỉ mang danh lợi như bà không xứng được tối tôn trọng!” Nghề Huệ bị An Noãn chọc giận đến mức thở hổn hển. “Dì ơi, dì sao vậy?” Giọng Giang Thiên Nhu từ phía sau vang lên, cô ta chạy đến bên giường, giúp Nghê Huệ lấy lại bình tĩnh.
An Noãn nhìn thấy chú Thượng, Thường Tử Phi Thường Tử Hinh đều có mặt.
“Ba, anh, bây giờ hai người đã biết An Noãn là loại người thế nào chưa?” Chú Thường lộ vẻ hoảng sợ xen lẫn thất vọng và đau khổ. Thường Tử Phi thì nhìn cô chằm chằm như đang nhìn một kẻ xa lạ.
An Noãn chạy khỏi Thường gia, đây là màn kịch mà Nghệ Huệ bày ra, cô đã phối hợp diễn xong rồi, không cần diễn nữa.
Sau khi An Noãn rời khỏi, Thường Tử Phi có ý muốn đuổi theo.
Nghê Huệ quát lên, “Con muốn đi đâu? Nó đã hỗn láo với mẹ như thế rồi, lẽ nào con còn muốn đuổi theo nó nữa sao?”
“An Noãn không phải là người như vậy.” Thường Tử Phi khẳng định.