Thẩm Thần Bằng quệt mạnh mũi, hung hãn nói: “Những gì tôi nợ cậu, cú đấm này coi như đã trả đủ, giờ thì cậu cút đi.”
Chương Lâm Vân không đi, anh ta tiến lên một bước nắm lấy cổ áo Thẩm Thần Bằng
Anh ta nghiến răng nghiến lợi, nói: “Thẩm Thần Bằng, con mẹ nó chứ, anh dựa vào cái gì hả? Đồng Hiểu là bạn gái của tôi, con mẹ nó, anh dựa vào cái gì mà đụng vào cô ấy, còn đường hoàng như thể hả?” Thẩm Thần Bằng không vui, nhíu mày, “Chương Lâm Vân, tốt nhất cậu nên cân nhắc đến thân phận của mình, cũng đừng bởi vì tình cảm cá nhân mà liên lụy đến cả gia tộc nhà cậu
Nhà họ Chương3nhà cậu đi từng bước đến bây giờ cũng không dễ dàng đâu.”
Hai tay Chương Lâm Vân nắm lại thật chặt, anh ta nghiến răng nghiến lợi
Thẩm Thần Bằng nhẹ nhàng đẩy anh ta ra
Anh sửa sang lại nếp gấp quần áo, thản nhiên nói: “Chương Lâm Vân, tôi hi vọng đây là lần duy nhất, nếu sau này cậu còn dây dưa với Đồng Hiểu thì đừng trách tôi không khách sáo với cậu
Đồng Hiểu không chỉ là người con gái mà tôi nhìn trúng, mà còn là con dâu mà mẹ tôi đã đồng ý, cậu xem xét rồi tự xử lý đi.”
Chương Lâm Vận cúi thấp đầu, yên lặng rời khỏi căn hộ của Đồng Hiểu
Đây chính là cạnh tranh sinh tồn, kẻ phù hợp mới0có thể sống sót, xã hội này chỉ có kẻ mạnh mới có thể sinh tồn
Nhà họ Thẩm ở tít trên cao vậy mà tình cảm của Thẩm Thần Bằng và Đồng Hiểu lại có thể giành được sự chúc phúc của nhà họ Thẩm
Anh ta bỗng nhiên thấy mình thật buồn cười, khó khăn lắm mới thuyết phục được Đồng Hiểu đưa cô về ra mắt gia đình, vậy mà lại để cô phải chịu ấm ức ở trước mặt người nhà của anh ta.
Có lẽ càng là người không đủ mạnh thì càng cần đến môn đăng hộ đối để củng cố địa vị của mình
Mà nhà họ Thẩm đã ở trên đỉnh cao của quyền lực nên không cần dựa vào bất cứ ai nữa
Sau khi5Chương Lâm Vân rời đi, Thẩm Thần Bằng nhanh chóng đi vào phòng ngủ
Đồng Hiểu đang có người nức nở trong chăn
Thẩm Thần Bằng đột nhiên phát hiện mình bị cô gái này lừa rất thảm.
Anh đi tới ngồi xuống cạnh giường, lúc này cũng không phải là lúc tranh cãi với cô.
Anh nhẹ giọng dỗ dành: “Ngoan, Chương Lâm Vân đi rồi, cậu ta không dám bắt nạt em nữa đâu.” Đồng Hiểu không ngừng khóc mà vẫn nằm lì trên giường nức nở rất thương tâm.
“Ngoan, để anh ôm em vào phòng tắm tắm rửa nhé.” Đồng Hiểu vừa khóc vừa nói với Thẩm Thần Bằng, “Thẩm Thần Bằng, anh cũng cút đi, tôi không muốn nhìn thấy anh.”
Anh nhíu mày, cười trêu cô: “Em lấy oán4trả ơn đấy à, lợi dụng anh xong là định đạp anh luôn sao? Nào có chuyện dễ dàng như vậy!” Anh vén chăn lên, muốn ôm cổ xuống giường
Đồng Hiểu kéo chăn tắm chặt trước ngực mình, “Thẩm Thần Bằng, đàn ông các người đều như thế cả, đều ra vẻ đạo mạo ngụy quân tử, luôn miệng nói yêu tôi chỉ vì muốn có được thân thể của tôi mà thôi
Giờ anh có được rồi, có thể cút đi được rồi đấy.”
Thẩm Thần Bằng nhíu mày, “Em nói linh tinh gì đấy? Thân thể của em nào có mị lực lớn như vậy chứ.”
Thẩm Thần Bằng!”
“Được được, anh nói sai, cơ thể em đúng là rất đẹp được chưa, nhưng anh thật sự không phải vì thân9thể em đâu
Đồng Hiểu, anh thích cái cảm giác ở bên cạnh em, thật đấy.” Đồng Hiểu nhìn thấy mũi anh còn đang rỉ máu, bỗng nhiên cô bình tĩnh lại.
Giọng cô trầm xuống, “Thẩm Thần Bằng, anh đi ra ngoài trước đi, tôi tắm rửa xong sẽ ra ngay.”
“Được, anh chờ em ở ngoài.”
Anh cũng không dám ép cô quá, từ từ rồi sẽ ổn thôi
Đồng Hiểu tắm rửa xong đi ra ngoài, cô do dự mãi, cuối cùng vẫn cầm hòm thuốc ra.
Thẩm Thần Bằng đã tự xử lý vết máu, anh cười và nói: “Không sao đâu.”
“Anh ngửa đầu lên một lúc đi đã.” Thẩm Thần Bằng ngoan ngoãn làm theo, dựa vào ghế sofa.
Đồng Hiểu dùng khăn lạnh lau trên trán anh, rồi khử độc cho vết thương ở khóe miệng
“Chuyện hôm nay là ngoài ý muốn, Chương Lâm Vân uống rượu say, tôi hi vọng anh đừng nhằm vào anh ấy.” Thẩm Thần Bằng tức giận, nói: “Yên tâm đi, anh không phải người hèn hạ, đâm chọc sau lưng như vậy.” “Nếu mũi không đau nữa thì anh đi về trước đi.”
Thẩm Thần Bằng nghe cô nói thế thì vội bày ra vẻ mặt khổ sở, “Ôi đau quá, mũi anh đến bây giờ vẫn còn đau nhức này, anh thấy còn phải để một lúc nữa, không phải, nhỡ đâu một lúc nữa lái xe, máu mũi đột nhiên chảy xuống thì sao, sẽ dọa người khác sợ chết khiếp mất.”
“Không nghiêm trọng như thế chứ?”
“Ai mà biết được, ui da, mùi khó chịu quá.”
Đồng Hiểu gỡ cái khăn trên trán anh xuống, gắt gỏng: “Cút đi, anh đừng giả vờ.”
Thẩm Thần Bằng ngồi ngay ngắn, “Đồng Hiểu, đêm nay anh sẽ ở lại bảo vệ em, em yên tâm, anh cam đoan sẽ không bước vào phòng ngủ của em, chỉ ngủ ở phòng khách
Em có thể khóa cửa nhốt anh ở ngoài.”
“Tôi không cần anh bảo vệ, anh cút đi.” Anh nói rất nghiêm túc, “Không được, nhỡ đâu Chương Lâm Vân quay lại thì sao? Anh không dám mạo hiểm như vậy.” Thẩm Thần Bằng nói rồi nằm luôn xuống ghế sofa, nhắm mắt lại, giả vờ ngủ
“Thẩm Thần Bằng, anh đừng có như vậy nữa, mau về nhà đi.” Thẩm Thần Bằng làm như không nghe thấy, nhắm tịt mắt lại
Đồng Hiểu lười nói tiếp với anh, cô đi vào phòng ngủ rồi khóa trái cửa lại
Nếu phải so sánh với Chương Lâm Vân, cô cảm thấy Thẩm Thần Bằng còn nguy hiểm hơn
Đồng Hiểu nằm trên giường, nhắm mắt lại nhưng không tài nào ngủ được
Cô biết Thẩm Thần Bằng vẫn còn ở bên ngoài, cô cố gắng không nghĩ tới, nhưng hình bóng của anh cứ lởn vởn trước mặt cô, không thể nào hất đi được
Không biết mất ngủ bao lâu, cuối cùng Đồng Hiểu vẫn ôm chặn đi ra ngoài.
Thân hình cao lớn của Thẩm Thần Bằng ngủ trên ghế sofa hình như rất không thoải mái, anh cứ lật qua lật lại
Đồng Hiểu chờ anh ngủ rồi mới đi tới giúp anh đắp chăn
Thật ra lúc này Thẩm Thần Bằng vẫn chưa ngủ, nhưng anh tham luyến mùi hương trên người cô nên nhắm mắt giả vờ ngủ, hi vọng cô có thể ở lại bên anh thêm một lúc nữa
Đồng Hiểu đi vào bếp rót cốc nước uống, rồi ngồi xuống chiếc ghế khác một lúc lâu
Thẩm Thần Bằng nhịn rất vất vả, nhưng giờ phút này lại yên tĩnh, tốt đẹp, và ấm áp như thế.
Đồng Hiểu ngồi xổm xuống bên cạnh Thẩm Thần Bằng, cô đưa tay chạm nhẹ vào vết thương nơi khóe miệng của anh
Thẩm Thần Bằng không nhịn nổi nữa, anh cầm lấy cổ tay cô, rồi mở mắt
Đồng Hiểu hơi xấu hổ, cô hắng giọng một cái, nói với vẻ khó chịu: “Đừng hiểu lầm, tôi chỉ muốn nhìn xem anh đã chết hay chưa.”
Thẩm Thần Bằng cười, “Anh không chết cũng sắp bị em làm cho tức chết rồi, thừa nhận đau lòng vì anh khó khăn như thế sao?” “Ai đau lòng vì anh, đừng tự mình đa tình nữa.”
Đồng Hiểu hất mạnh tay anh ra, chạy vào phòng ngủ.
Nhìn bóng dáng nhỏ bé bối rối của cô, Thẩm Thần Bằng cười đắc ý
Sáng sớm hôm sau, Đồng Hiểu thức dậy, rửa mặt rồi ra khỏi phòng ngủ, cô nghe thấy Thẩm Thần Bằng đang nói chuyện điện thoại ở trong phòng bếp
“Cho gạo vào, rồi đổ bao nhiêu nước?”