“Thẩm Thần Bằng, anh đừng tưởng rằng người nhà anh tới tìm tôi thì tôi sẽ buông tất cả phòng bị đối với anh.” Thẩm Thần Bằng nhíu mày, “Mẹ anh tới tìm em? Bà ấy nói gì?” “Mẹ anh rất hiền hậu, chỉ tiếc lại sinh ra một đứa con trai chẳng ra gì.” Thẩm Thần Bằng cau mày, “Đồng Hiểu, anh thật sự xấu xa như thế à?” Đồng Hiểu đứng lên, quay người rời đi
Khi cô về đến văn phòng thì cửa đã khóa.
Thẩm Thần Bằng đi ở đằng sau lưng cô, cười trên nỗi đau của người khác, “Sao thể, điện thoại và túi xách của em để trong ấy à? Đi theo anh đi, anh đưa em về nhà”
Đồng Hiểu tức giận lườm anh, rồi chạy tới3chỗ bảo vệ để lấy chìa khóa
Bảo vệ tìm một vòng cũng không thấy chìa khóa, bỗng nhiên nhớ ra, “Đúng rồi cô Đồng, chìa khóa văn phòng của các cô bị cô Tạ Lâm cầm đi rồi, vẫn chưa trả lại.” Đồng Hiểu bất đắc dĩ thở dài, cô biết Tạ Lâm cố ý
Thẩm Thần Bằng lúc này càng vui vẻ, anh khoanh tay, “Đồng Hiểu, em cầu xin anh đi
Em cầu xin anh thì anh sẽ đưa em về, nếu không anh mặc kệ em đấy.”
Đồng Hiểu lạnh lùng nhìn anh, rồi quay người rời đi
Chưa đi được mấy bước, cánh tay đã bị Thẩm Thần Bằng giữ lại
“Cô nhóc này, trong người em bây giờ không có đồng nào, không tiền không thể không điện thoại, em định cứ0như vậy đi về nhà?”
“Không cần anh quan tâm.”
“Nếu không phải anh đã ngủ với em thì anh không thèm quan tâm đâu.”
Thẩm Thần Bằng cưỡng ép nhét cô vào trong xe, xe nhanh chóng lăn bánh đi trên đường.
“Ở trường học em có kẻ thù à?” Đồng Hiểu nhìn ra ngoài cửa sổ, kẻ thù của cô ở trong trường đầu chỉ có một người.
Từ trước đến nay cô không đi trêu chọc người khác, cũng không ganh đua cạnh tranh với người khác, nhưng hết lần này đến lần khác đều có rất nhiều người không thích cô
Cô cũng không biết mình sai ở chỗ nào
“Em còn chưa về đã khóa cửa, còn cố ý giữ chìa khóa không trả cho bảo vệ, ý đồ nhằm vào em rất rõ5ràng
Thế này đi, việc này cứ để cho anh xử lý, em là người phụ nữ của anh, không thể để cho em chịu ấm ức như thế này được
Bọn họ bắt nạt em cũng là đánh vào mặt anh, ra tay trên đầu thái tuế, muốn làm phản rồi.”
Ánh mắt lạnh lùng của Đồng Hiểu đảo qua, “Thẩm Thần Bằng, xin anh đừng gây thêm phiền toái cho tôi nữa.” “Anh đang muốn bảo vệ em, cho em hả giận đấy, sao lại không biết phân biệt tốt xấu như vậy? Em ở trước mặt anh lợi hại lắm cơ mà, có bản lĩnh thì thử lợi hại ở trước mặt người khác cho anh xem nào?”
Đồng Hiểu không thèm tranh luận cùng anh, cô chưa bao giờ nói lại anh4cả.
Thẩm Thần Bằng lái xe đến câu lạc bộ
“Vì sao lại dẫn tôi đến đây, mời anh đưa tôi về nhà.”
Thẩm Thần Bằng cười, giúp cố mở cửa xe, “Anh đói, cơm nước xong đi đã rồi anh sẽ đưa em về nhà.”
Anh cưỡng ép kéo cô từ trên xe xuống, nửa kéo nửa ôm mang vào câu lạc bộ
“Cậu hai, cậu cũng tới dùng cơm ạ, hôm nay cậu ba cũng tới đấy ạ.” Thẩm Thần Bằng gật đầu, kéo Đồng Hiểu vào thang máy.
Gọi những món Đông Hiểu thích ăn, Thẩm Thần Bằng vỗ vai cô, “Ngoan ngoãn ngồi ở đây chờ anh nhé, anh sang phòng bên cạnh chào hỏi em trai anh một chút.”
Thẩm Thần Bằng đi sang phòng V3, Thẩm Thần Phong đang ngồi uống rượu giải9sầu một mình ở bên trong
Nhìn thấy Thẩm Thần Bằng, anh ta cười và nói: “Trùng hợp vậy, anh tới đúng lúc lắm, tối nay uống với em hai chai đi.” Thẩm Thần Bằng ngồi xuống phía đối diện, “Trông cậu có vẻ có tâm sự? Làm sao, vì đàn bà à?” “Ai mẹ nó vì đàn bà chứ?”
Thẩm Thần Phong nổi giận gầm lên một tiếng, rồi không ngừng nốc rượu
“Anh nghe mẹ cậu nói, gần đây cậu và cô hai nhà họ Chung đang qua lại, không tệ đâu
Cãi nhau à?”
“Đừng nói nữa, đổ vong ân phụ nghĩa nhà cô ta, xe cũng đã nhận, đính hôn cũng đã làm, thế mà bởi vì một thằng đàn ông mà hất em ra xa
Em không thể hiểu được, Thẩm Thần Phong em có chỗ nào kém Chương Lâm Vân
Luận về gia thế, nhà họ Thẩm chúng ta mạnh gấp trăm lần so với nhà tên đó, luận tướng mạo và năng lực, em có điểm nào không bỏ xa thằng đấy đâu
Con mẹ nó chứ, có thua cũng chỉ thua vì em biết cô ấy muộn hơn Chương Lâm Vân
Nếu không còn có phần cho thằng đấy nói chuyện à?”
Thẩm Thần Bằng sờ mũi, lặp lại, “Chương Lâm Vân? Cô hại nhà họ Chung cùng Chương Lâm Vân?”
“Chung Hân Văn thích Chương Lâm Vân, thể mà cái thằng nhóc thối Chương Lâm Vân kia còn chướng mắt, mẹ nhà hắn, người phụ nữ ông đây coi trọng thể mà hắn còn chẳng thèm ngó tới.”
Khóe miệng Thẩm Thần Bằng giật một cái, anh giật lấy ly rượu trong tay Thẩm Thần Phong, “Đừng uống nữa, để anh bảo Huy tới đón cậu về nhà, giờ anh không đi được.”
“Đừng gọi, em còn chưa uống đủ.”
Thẩm Thần Bằng vừa đi ra khỏi phòng vừa gọi điện cho Án Noãn, anh nói đơn giản tình huống của Thẩm Thần Phong cho Án Noãn biết.
An Noãn ở đầu bên kia mắng ầm lên, “Hai anh em các anh chẳng có ai để cho em bớt lo cả, rốt cuộc các anh là anh trai em, hay em là chị của các anh hả?”
Thẩm Thần Bằng cười làm lành, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó, anh hỏi: “An Noãn, hôm nay không phải mẹ anh đi tìm Đồng Hiểu đấy chứ?” “Đúng vậy đấy, bác gái rất thích Đồng Hiểu, cũng ở trước mặt cô ấy nói thay anh nhiều lời tốt đẹp, anh phải cố gắng đấy, đừng làm mọi người thất vọng” Thẩm Thần Bằng trở lại phòng ăn, các món bọn họ gọi đã lên bàn
Đồng Hiểu đang ăn một mình, anh nhìn mà thấy hài lòng, cô không làm ầm ĩ, chí ít còn biết ăn cơm.
Thẩm Thần Bằng ngồi xuống cạnh Đồng Hiểu, thử hỏi: “Mẹ bảo anh đưa em về nhà ăn cơm, có hôm nào em rảnh không?”
Đồng Hiểu hơi dừng lại, rồi tiếp tục vùi đầu ăn cơm, không nói gì
“Hôm nào em rảnh thì bảo anh đi, để mẹ anh còn chuẩn bị, ba anh cũng phải sắp xếp thời gian nữa, ông ấy khá bận rộn.”
Hai người ăn cơm xong đi ra khỏi câu lạc bộ, họ gặp được Chung Hân Nhiên ở bên ngoài.
Chung Hân Nhiên nhìn thấy Đồng Hiểu, cô ta ngạc nhiên, “Đồng Hiểu, sao em lại...”
Thẩm Thần Bằng dửng dưng ôm bả vai Đồng Hiểu, “Cô Chung, cô mau chuẩn bị tiền mừng đi, chẳng mấy chốc sẽ phải dùng tới đấy.” Chung Hân Nhiên sững người, sau đó lập tức cười nói: “Nhanh thế à, yên tâm đi, chờ khi nào anh kết hôn, nhất định tôi sẽ gửi một phong bì thật to.”
“Vậy thì cảm ơn trước.”
Thẩm Thần Bằng ôm Đồng Hiểu rời đi.
Chung Hân Nhiên nhìn theo bóng lưng của họ, hai bàn tay đã siết chặt lại
Nếu như lần thứ nhất ở bên nhau chỉ là chơi đùa, vậy thì bây giờ là như thế nào?
Kết hôn, có phải bọn họ đã nghĩ quá đơn giản rồi không, nhà họ Thẩm là nơi mà người bình thường có thể bước vào à? Đồng Hiểu, cô ta mà cũng xứng?
Đi ra khỏi câu lạc bộ, Đồng Hiểu hất mạnh tay anh ra, nghiêm nghị cảnh cáo, “Xin anh đừng động vào người với tôi.”
“Được được, anh không động vào em
Giờ vẫn còn sớm, hay là chúng ta đi xem phim?” “Không đi, tôi muốn về nhà.”
Anh hơi tức giận, “Vì sao em có thể đi xem phim với Chương Lâm Vân mà không thể đi xem phim với anh?”