Khóe miệng của anh cong lên, anh lái xe đến nghênh đón cô, “Đồng Hiểu, lên xe.” Đồng Hiểu hoàn toàn không để ý tới anh, cô đi thẳng về phía trước
Nhìn bóng dáng nhỏ bé quật cường của cô, anh đột nhiên bật cười
Anh đi xuống nắm lấy cổ tay cô, kéo cô vào trong xe rồi lái xe phóng đi
Tâm tình của anh rất tốt nên nổi hứng trêu cô, “Đồng Hiểu, em trốn tới trốn lui cuối cùng vẫn phải lên xe của anh thôi, cần gì phải như thế chứ?” Đồng Hiểu nghiêng đầu liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, không thèm để ý đến anh
“Đồng Hiểu, tối em muốn ăn gì? Anh dẫn em đến câu lạc bộ ăn nhé?” Lúc này, Đồng Hiểu3mới chịu lên tiếng: “Đưa tôi về nhà.” “Cũng được, anh vẫn tương đối thích ăn đồ em làm hơn, anh yêu hương vị đó.” Đồng Hiểu liếc nhìn Thẩm Thần Bằng, hỏi bằng giọng châm chọc, “Thẩm Thần Bằng, anh vẫn hay dùng miệng lưỡi trơn tru để dỗ con gái vui vẻ như vậy à?”
Thẩm Thần Bằng sững người, anh không tức giận mà chỉ khoác vai cô, cười nói: “Anh chỉ như thế này để dỗ em thôi.”
Đồng Hiểu hất tay của anh ra, lại ghé vào cửa sổ xe lần nữa
“Sau này xin anh đừng tiếp tục đến chỗ làm của tôi, gây ảnh hưởng không tốt nữa.” Thẩm Thần Bằng hơi tức giận, “Vì sao Chương Lâm Vân có thể đến mỗi ngày mà0anh thì không?” “Anh ấy là bạn trai của tôi, còn anh không phải.”
Chỉ một câu đơn giản của cô đã chọc giận anh
Thẩm Thần Bằng đạp mạnh chân ga, tốc độ xe trong nháy mắt tăng cao mấy lần, xe lao vun vút trên đường.
Gã đàn ông này không muốn sống nữa rồi, ngay đến cả đèn đỏ cũng vượt qua luôn
Thẩm Thần Bằng, anh muốn chết nhưng tôi còn chưa muốn chết đâu.”
Anh nghe lời, thả chậm tốc độ, cũng ngoan ngoãn dừng lại kiên nhẫn đợi ở chỗ chờ đèn đỏ.
Cái gã tính tình thất thường này, Đồng Hiểu cũng không dám lại chọc giận anh nữa, ít nhất thì cũng phải đợi đến nơi an toàn đã
Sau đó hai người không nói chuyện với nhau5nữa, nên rất thuận lợi đến chung cư của Đồng Hiểu
“Đúng rồi, quên mua thức ăn, bình thường em hay mua thức ăn ở đâu để anh quay lại?” “Không cần, tôi cũng không định nấu cơm.” Đồng Hiểu mở cửa xe, đi xuống
Thẩm Thần Bằng đỗ xe xong, đuổi theo cô
Đồng Hiểu bước vào thang máy, cô thấy Thẩm Thần Bằng đuổi theo mình bèn ra sức ấn nút đóng, nhưng tốc độ của thang máy đóng lại vẫn không nhanh bằng động tác của Thẩm Thần Bằng
Anh dùng tay ngắn cửa, thành công tiến vào thang máy
“Em chẳng có nghĩa khí gì cả, tốt xấu gì chúng ta cũng đã ngủ với nhau rồi.” “Thẩm Thần Bằng!” “Được rồi, được rồi, anh không nói nữa, sợ em4rồi.” Thang máy đến tầng nhà Đồng Hiểu, Đồng Hiểu không lập tức mở cửa mà quay sang đuổi người
“Thẩm Thần Bằng, tôi không có ý định mời anh vào nhà đâu.” Thẩm Thần Bằng nắm vai cô, nói nghiêm túc: “Được rồi, em đừng làm mình làm mấy nữa, để hàng xóm chê cười bây giờ.” Đồng Hiểu đẩy anh ra, “Thẩm Thần Bằng, tôi nói tôi không muốn nhìn thấy anh, sau này anh cũng đừng đến trường học của tôi nữa, anh đang quấy rầy đến cuộc sống của tôi đấy.” “Đồng Hiểu, đêm qua chúng ta cũng đã ngủ chung với nhau rồi, em còn muốn thế nào? Chẳng lẽ muốn quay trở lại với Chương Lâm Vân à?” Đồng Hiểu hỏi lại, “Có cái9gì không thể được? Trước đó tôi cũng đã ngủ với Chương Lâm Vân rồi mà.”
Sắc mặt Thẩm Thần Bằng lập tức trầm xuống, hai hàng lông mày cau chặt
Anh biết cô thực sự đã phát sinh quan hệ với Chương Lâm Vân, vì anh có thể cảm nhận được mối quan hệ giữa họ không giống như trước kia
Nhưng dù là như thế anh cũng đều có thể cho qua được, vì sao cô còn muốn nói ra?
“Đồng Hiểu, anh có thể bỏ qua mối quan hệ trước đó giữa em và Chương Lâm Vân, anh không quan tâm giữa hai người đã phát sinh những gì, anh có thể coi như chuyện đó không quan trọng
Nhưng từ nay về sau anh không muốn em nhắc đến cái tên Chương Lâm Vân ở trước mặt anh nữa.”
“Dựa vào cái gì? Anh dựa vào cái gì mà ra lệnh cho tôi hả?” “Đồng Hiểu, mở cửa ra trước đã.”
“Anh không đi, tôi sẽ không mở cửa.”
Thẩm Thần Bằng giận quá hóa cười, “Được thôi, hôm nay anh cũng muốn xem xem anh có thể tiến vào cái cửa này được không nhé.” Anh lập tức gọi điện bảo trợ lý của anh tìm một thợ khóa đến
“Thẩm Thần Bằng, anh điện rồi à?”.
Thẩm Thần Bằng khoanh tay, đứng nhìn cô từ trên cao, “Hôm nay anh nhất định phải vào.” Đồng Hiểu không còn cách nào khác đành phải mở cửa, mặc kệ Thẩm Thần Bằng đi theo sau vào nhà
Lúc Chung Hân Văn nhìn thấy Thẩm Thần Bằng ở cửa trường học, cô cho là mình hoa mắt
Nhưng lúc ở quán bar nhìn thấy Chương Lâm Vân đang uống rượu một mình, cô biết mình không hề nhìn nhầm.
Cô đi qua vỗ vai Chương Lâm Vân, “Sao thế? Sao anh lại một mình uống rượu giải sầu ở đây?” Chương Lâm Vân ngẩng đầu nhìn cô, anh ta đã uống hơi nhiều nên khuôn mặt đỏ bừng
“Anh uống nhiều lắm rồi hả?”
Anh ta cười, hỏi: “Vì sao mà anh uống mãi vẫn không say? Anh rất rất muốn được say một lần, sau khi say xong tỉnh lại sẽ giả vờ như chưa từng xảy ra chuyện gì, cô ấy vẫn là bạn gái của anh, vẫn là người con gái mà anh muốn sống cùng cả đời.”
“Anh và Đồng Hiểu làm sao vậy?” “Qua lại lâu như vậy rồi, anh chỉ hôn cô ấy một chút mà cô ấy cũng sẽ cự tuyệt theo bản năng
Thế mà anh vừa rời đi, cô ấy đã không kịp chờ đợi lên giường với Thẩm Thần Bằng
Đã như vậy thì vì sao còn muốn làm bạn gái của anh, cô ấy coi anh là con khỉ để đùa bỡn à? Hay coi anh là đồ dự bị?”
Nhìn thấy dáng vẻ này của Chương Lâm Vân, Chung Hân Văn cảm thấy tim mình đau thắt lại
Người đàn ông cô yêu nhất lại bị người bạn tốt nhất của cô chà đạp
Ấy thế mà anh ta vẫn còn vui vẻ chịu đựng
Chung Hân Văn lau nước mắt, giận dữ nói: “Chương Lâm Vân, đáng đời anh! Anh vốn đã biết Đồng Hiểu không yêu anh, anh con mẹ nó là tự làm tự chịu!”
“Anh biết cô ấy không yêu anh, nhưng anh yêu cô ấy, vừa nghĩ tới chuyện mất đi cô ấy là tim anh lại như bị dao cắt, đau lắm, rất đau.” Thời gian là con dao hai lưỡi, nó có thể khiến chúng ta dần dần quên đi tất cả, cũng có thể để nỗi đau ở đáy lòng càng sâu sắc thêm
Có một vài người nói rằng họ đã quên, nhưng có làm thế nào cũng không quên được, nó giống như một cái gai đâm sâu ở trong lòng, có dùng sức cũng không nhổ ra được, giống như Chung Hân Văn đối với chương Lâm Vân
Còn có thứ tình cảm quanh đi quẩn lại đi một vòng, cuối cùng vẫn về điểm bắt đầu, giống như Đồng Hiểu và Thấm Thần Bằng vậy.
Chung Hân Văn phí rất nhiều sức lực mới đưa được Chương Lâm Vân say khướt lên xe.
“Căn hộ của anh ở đâu?”
Chung Hân Văn vừa nổ máy, vừa thấp giọng hỏi
Xe chạy trên đường, vừa đảo mắt nhìn sang đã thấy Chương Lâm Vân ngã vào ghế lái phụ ngủ thiếp đi rồi
Cô cho xe dừng ở ven đường, nhìn thoáng qua sắc mặt hơi tái nhợt của Chương Lâm Vân, không biết anh ta uống bao nhiêu rượu rồi.
Trong mắt cô, Chương Lâm Vân rất khác biệt so với những gã cậu ấm ăn chơi khác
Anh ta là người rất nghiêm túc, lịch lãm, nhưng hôm nay anh ta vì Đồng Hiểu mà mua say, không còn giống như anh ta nữa.