Chương Lâm Vân gầm lên giận dữ, “Ông nội, tình yêu không có chuyện như vậy, dựa vào đâu mà người con gái Thẩm Thần Bằng thích thì cháu không thể có được? Cháu quen Đồng Hiểu trước, bây giờ cô ấy cũng là bạn gái của cháu, dựa vào đâu cháu phải nhường cô ấy cho người khác?”
Ông cụ Chương nặng nề hừ một tiếng, “Đây chính là đạo lý của kẻ mạnh
Tất cả mọi người trên đất nước Trung Quốc này đều phải nhường đường cho nhà họ Thẩm.” Chương Lâm Vân đột nhiên cười lạnh ra tiếng, chế giễu, “Mọi người sợ Thẩm Diệc Minh, cháu không sợ, cháu nhất định phải có được Đồng Hiểu.” Nói xong anh ta quay người rời đi, ông cụ Chương tức đến mức toàn thân run rẩy: “Khốn nạn, súc sinh!”
Ở nhà họ Chương chưa ăn tối, về đến chung cư2Đồng Hiểu cũng không ăn, cô nằm trên giường, hơi đói nhưng lại không muốn cử động
Cô đã nghĩ thế giới này quá tươi đẹp, cô cho rằng hai người ở bên nhau, chỉ cần cố gắng thì sẽ có được hạnh phúc
Nhưng cô đã quên mất thân thể của Chương Lâm Vân, một gia tộc như vậy làm sao có thể chấp nhận một người bình thường như cô?
Cô có thể hiểu được nỗi lòng của người nhà anh ta, nhưng tại sao lại phải giẫm đạp lên lòng tự trọng của một người như vậy? Chuông cửa đột nhiên vang lên, tiếng này nối tiếp tiếng kia
Đồng Hiểu chạy đi mở cửa, người đứng ngoài cửa chính là Chương Lâm Vân.
Anh ta cầm một hộp cơm trong tay, khuôn mặt tuấn tú tươi cười, giống như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
“Đồng Hiểu, anh mua cho em món7tôm chiên xù mà em thích ăn nhất này.”
Đồng Hiểu lạnh lùng nhìn anh ta, “Chương Lâm Vân, đừng như vậy, chúng ta đã kết thúc rồi.”
Anh ta cau mày, giọng điệu rất mềm mỏng, “Đồng Hiểu, đừng làm loạn nữa, để anh đi vào trước có được không? Anh đi nửa cái thành phố Bắc Kinh này mới mua được món tôm chiên xù mà em thích ăn đấy.”
Đồng Hiểu cũng không nhẫn tâm, nghiêng người, nhường đường cho anh ta
Chương Lâm Vân thở phào, đi vào trong chung cư của cô
Anh ta giống như nam chủ nhân trong nhà, rất tự nhiên đi xuống bếp lấy bát đũa, bày biện thức ăn ra.
Đồng Hiểu đứng im, nhìn dáng vẻ cao lớn của anh ta đi lại trong căn chung cư nhỏ bé của cô, cô ngẩn ngơ.
“Đừng đứng đực ra đấy nữa, mau qua đây ăn cơm đi.” Đồng9Hiểu đi vào, Chương Lâm Vân kéo ghế, đỡ cô ngồi xuống
Tôm chiên xù là món ăn mà cô thích nhất, nhưng giờ phút này hình như cô không cảm nhận được mùi vị gì
“Đồ ngốc, có ngon không?” Anh ta mong đợi nhìn cô
Đồng Hiểu không nói gì, lặng lẽ ăn những thứ anh ta gắp cho cô
Chương Lâm Vân không ăn, chống cằm ngồi đối diện cô, nhìn cô ăn, vẻ mặt rất hưởng thụ
“Anh không ăn à?” Cô khẽ hỏi.
Chương Lâm Vận cười nói: “Nhìn em ăn là anh đã thỏa mãn rồi.”
Một thứ cảm xúc gì đó không thể diễn tả nổi từ từ chảy qua trái tim cô.
Cô đặt đũa xuống, khoanh hai tay trước ngực, nghiêm túc nhìn anh ta
“Chương Lâm Vân, chúng ta nói chuyện đi.”
Anh ta lập tức ngẩn ra, sau đó đứng dậy thu dọn bát đũa, cười nói: “Để anh dọn5bát đũa trước đã, em đi nghỉ ngơi đi.”
“Chương Lâm Vân, chúng ta nói chuyện đi.” Đồng Hiểu nâng cao giọng.
Chương Lâm Vân đặt bát xuống, lại ngồi xuống đối diện với Đồng Hiểu.
“Được, Đồng Hiểu, em nghe anh nói trước đi
Em là bạn gái của anh, chúng ta ở bên nhau, không liên quan gì đến bất cứ ai cả
Chương Lâm Vân anh ở đây thể với trời, cho dù người nhà anh không đồng ý chúng ta ở bên nhau, anh cũng phải ở bên em
Chỉ cần được ở bên cạnh em, cho dù mất đi tất cả, cho dù chống lại cả thế giới, anh cũng cam tâm tình nguyện
Anh không lùi bước, anh cũng xin em đừng vứt bỏ anh, được không?” Đồng Hiểu cúi đầu xuống, giọng nói nghẹn ngào, “Em chỉ muốn một tình yêu đơn giản, kết hôn, sinh con, cuộc sống bình thường3là được
Nhưng Chương Lâm Vân, anh quá ưu tú, gia đình anh quá hiển hách, em không với nổi.”
Chương Lâm Vân đi đến bên cạnh Đồng Hiểu, nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, “Xin lỗi em, anh biết mẹ anh đã làm em phải chịu ấm ức, anh đảm bảo với em, sau này sẽ không dẫn em về nhà nữa
Chúng ta sống cuộc sống của chúng ta, không liên quan đến bất cứ ai khác
Đồng Hiểu, khó khăn lắm anh mới có được em
Em giống như một hạt giống cắm rễ sâu trong lòng anh, nếu như bây giờ nhổ rễ bỏ đi, anh nghĩ anh cũng không thể sống nổi nữa
Xin em hãy tin anh, anh sẽ bảo vệ em.”
Đồng Hiểu thực sự không thể nhẫn tâm đến như vậy, nhưng cô biết, nếu muốn tiếp tục tình cảm này sẽ rất gian khổ.
***
Thẩm Thần Bằng nằm viện hơn một tuần, làm loạn muốn đòi xuất viện, không ai khuyên được.
Bác sĩ kiểm tra cho anh anh không chịu hợp tác
Y tá truyền dịch cho anh, anh cứ nhổ kim truyền ra
Tiết Ngọc Lan đút cho anh ăn cơm, anh đập vỡ bát cơm hết lần này đến lần khác.
An Noãn không nhìn nổi nữa, gầm lên tức giận với người đang nằm trên giường bệnh, “Thẩm Thần Bằng, nếu như anh là đàn ông thì mau phấn chấn lên cho em, ngã ở đâu thì đứng dậy ở đó! Anh cứ sống không ra sống chết không ra chết như vậy cho ai xem, nếu như em là Đồng Hiểu, em cũng sẽ không cần anh!”
Thẩm Thần Bằng dừng ngay hành động ném đổ xuống đất lại.
Tiết Ngọc Lan nhân tiện dỗ dành nói: “Đúng vậy, Noãn Noãn nói đúng, nếu như con thật sự không thể quên được, vậy thì theo đuổi lại
Bây giờ vẫn còn kịp, nếu chậm thêm chút nữa là sẽ muộn đấy.” An Noãn cũng đi qua đó, khoác lấy cánh tay Thẩm Thần Bằng, dịu dàng nói: “Anh, anh đã để mất Cổ Thu rồi, lần này đừng để mất Đồng Hiểu nữa
Em tin Đồng Hiểu vẫn còn tình cảm với anh, bỏ hết tất cả giận dỗi xuống, con gái đều muốn được dỗ dành.” Đêm đó Thẩm Thần Bằng ngoan ngoãn truyền dịch, truyền xong liền xuất viện
Mạc Trọng Huy và An Noãn đón anh ra viện, anh khăng khăng đòi về chung cư của mình.
An Noãn cau mày, “Anh như vậy làm sao chăm sóc được cho mình! Hay là về nhà đi, cứ nghỉ ngơi chăm sóc sức khỏe trước đã.”
Vẻ mặt Thẩm Thần Bằng đã nghiêm túc hơn rất nhiều, anh ta nhẹ nhàng vỗ vai An Noãn, “Yên tâm đi, anh không yếu đuối vậy đâu, anh sẽ chăm sóc tốt cho bản thân.” Thẩm Thần Bằng về chung cư, vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ, rửa sạch mùi thuốc uống, thuốc khử trùng trong bệnh viện
Anh xuống bếp pha một cốc cà phê, nhìn thấy đống nồi niêu bát đũa đã từng dùng trong bếp, trong đầu không tự chủ được hiện ra dáng người gầy gò đó
Lúc hai người còn bên nhau cùng ở chung cư, hầu như phần lớn thời gian cô đều ở trong bếp, nấu cơm cho anh.