Thẩm Diệc Minh mắng, “Cái thằng không có tiền đồ, hết lần này đến lần khác sống chết vì phụ nữ! Có còn là đàn ông nữa không?” Tiết Ngọc Lan đau lòng nói: “Còn không phải đều tại ông à, ban đầu ông nhất quyết chia rẽ nó với Cổ Thu, nếu không con trai có thể biến thành cái bộ dạng như bây giờ sao? Nếu như trước đây kết hôn với Cổ Thu, bây giờ chúng ta đã có cháu trai bể rồi.”
Thẩm Diệc Minh cau mày lại, “Sao bà lại trách tôi!”
“Tại sao không trách ông! Là ông ép Cố Thu phải gả cho người khác.” Giờ phút đó, trái tim An Noãn như khựng lại.
Cô run giọng hỏi Tiết Ngọc Lan, “Bác dâu, bác..
ý bác là sao?” “Năm đó, bác hai cháu ép Cố Thu gả cho2một người đàn ông khác, con bé đó quá thật thà, hoàn toàn không dám phản kháng, ngoan ngoãn gả cho người khác.” Tiết Ngọc Lan nói rồi bắt đầu lau mắt, “Chúng ta có lỗi với con bé, cũng có lỗi với Thần Bằng
Những năm qua nhìn thấy Thần Bằng sa sút tinh thần, bác thật sự rất hối hận
Năm nó lẽ ra không nên nghe lời bác hai cháu.”
An Noãn hít một hơi, cô không ngờ người nhà cô lại đã từng làm ra chuyện như vậy.
Nhưng bây giờ, tất cả mọi thứ đã quá muộn rồi
Thẩm Diệc Minh và Tiết Ngọc Lan cùng đến bệnh viện, Thẩm Thần Bằng nằm trên giường bệnh, không có chút sức sống nào
Tiết Ngọc Lan đi đến bên giường bệnh ngồi xuống, đau lòng sờ mặt Thẩm Thần Bằng, “Con trai, con phải7chịu khổ rồi, con yên tâm, lần này nếu con muốn, mẹ sẽ tìm mọi cách để giúp con.” Thẩm Thần Bằng nhìn về phía Tiết Ngọc Lan, khẽ nói, “Tại sao lại là ba mẹ? Tại sao không phải là Đồng Hiểu?”
Trái tim Tiết Ngọc Lan co thắt đau đớn, “Con trai, con đừng như vậy, con nhất định phải khỏe lại mới có thể theo đuổi được Đồng Hiểu
Bây giờ con bé đó đang yêu cháu trai của Tham mưu trưởng Chương đúng không? Con yên tâm, đợi lát nữa mẹ sẽ gọi điện thoại cho Tham mưu trưởng Chương, nhất định sẽ khiến con bé đó đó quay về bên con.” Thẩm Thần Bằng lắc đầu, “Mẹ, đừng, con không muốn làm phiền đến hạnh phúc của cô ấy.” “Nhưng con trai à, con thì phải làm thế nào?”9Thẩm Thần Bằng không nói gì, mê man nhìn ra ngoài cửa sổ
Thẩm Diệc Minh ở bên cạnh yên lặng nhìn, trong lòng cũng rất đau đớn
Dù sao cũng là con trai mình, dù sao cũng là lần đầu tiên yêu thật lòng mà lại bị ông chia rẽ.
Những năm qua ông đã từng hối hận vô số lần, nhưng trên thế giới này không có thuốc hối hận
Đêm hôm đó, Thẩm Diệc Minh ở trong phòng sách đích thân gọi điện thoại cho Tham mưu trưởng Chương.
Tham mưu trưởng Chương là nhân vật có địa vị và chức vị cao đã cùng ông cụ Thẩm đấu tranh giành giang sơn, ông ấy đã sớm nghỉ hưu từ nhiều năm nay
Bây giờ hai người con trai của ông ấy cũng đang đảm nhận vị trí quan trọng trong quân đội, cũng chính5là ba và bác trai của Chương Lâm Vân.
Giọng nói ở đầu dây bên kia rất hiền từ, “Diệc Minh à, thật không ngờ cháu lại đích thân gọi điện thoại cho bác, dạo này ba cháu vẫn khỏe chứ? Bác vẫn rất muốn đến thăm ông ấy, chỉ tiếc là chân không được tiện lắm, không ra khỏi nhà được.”
“Bác ạ, ba cháu vẫn khỏe, ở nhà luôn nhắc đến bác, hôm khác cháu nhất định sẽ đến thăm bác.”
“Được được, cháu có thể đến thăm bác, đó là vinh hạnh của bác.” Sau một vài phút hàn huyên tâm sự, Thẩm Diệc Minh bắt đầu đi vào chủ đề chính, “Bác, lần trước cháu nghe Thẩm Bằng nhà cháu nhắc đến Lâm Vân, nghe nói Lâm Vân rất có năng lực, hô mưa gọi gió trong giới giới kinh doanh.”3Ông cụ Chương rất vui, nhưng vẫn khiêm tốn nói, “Sao có thể so với Huy nhà cháu, còn cả Thần Bằng nữa, Thần Bằng cũng rất giỏi.”
“Thần Bằng giỏi chỗ nào đâu ạ, chỉ làm cháu lo lắng
Nó đã lớn như vậy rồi mà vẫn chưa nghiêm túc yêu cô gái nào cả
Khó khăn lắm mới thích một cô gái, nghe nói người mà cô gái đó thích lại là Lâm Vân nhà bác, cho nên vẫn là Lâm Vân ưu tú hơn.”
Ông cụ Chương khựng lại, “Có chuyện này à? Tại sao bác chưa từng nghe Lâm Vân nhà bác nói đến chuyện này?”
Thẩm Diệc Minh thở dài, “Cháu cũng đến tận hôm nay mới biết, cái thằng con vô dụng nhà cháu, người ta không thích nó, từ chối nó, vậy mà nó lại uống say bí tỉ trong quán bar dẫn đến viêm dạ dày, đến bây giờ vẫn đang nằm trong bệnh viện
Nằm trong viện cũng không chịu ngoan ngoãn nghe lời bác sĩ, cả ngày cứ muốn cô gái đó đến thăm nó, những cô gái nhà người ta chỉ thích Lâm Vân, không chịu đến thăm nó
Thằng con không nghe lời của cháu cả ngày làm loạn cái bệnh viện lớn khiến không ai được yên.”
Ông cụ Chương là người vô cùng thông minh, nghe đến đây đã hiểu hết tất cả
Ông cụ cười, nói, “Diệc Minh, hôm nay nghe cháu nói, bác mới biết, thì ra Lâm Vân nhà bác giấu chúng ta chuyện nó đang yêu, đợi nó về bác nhất định sẽ nói nó
Bác đã nhắm trúng con gái nhà họ Chung rồi, những người khác bác nhất định không cho phép bước vào cửa nhà họ Chương.”
Từ ngày An Noãn đến nhà tìm cô, mấy ngày hôm nay làm gì Đồng Hiểu cũng không tập trung
Vì chuyện lần trước ở quán bar mà Hà Thu Đình giận Đồng Hiểu, một thời gian dài không thèm để ý đến cô.
Hôm nay Chương Lâm Vân đi công tác về Đồng Hiểu vừa tan làm đã nhìn thấy xe anh đỗ trước cổng trường
Giây phút đó, cô lập tức có cảm giác yên lòng
Nhìn thấy Đồng Hiểu đi từ trong trường ra, Chương Lâm Vân xuống xe, ôm một bó hoa hồng lớn tươi đẹp kiều diễm trong tay.
“Những bông hoa tươi đẹp nhất dành tặng cho cô bạn gái nhỏ xinh đẹp nhất của anh.” Đồng Hiểu nhận lấy hoa, hờn dỗi mắng anh ta, “Miệng lưỡi không xương, em không thích anh như vậy đâu.” “Cô gái ngốc này, đúng là một chút tình cảm cũng không có, đây không phải là miệng lưỡi không xương, đây gọi là lời đường mật em biết không?” Đồng Hiểu ôm lấy hoa rồi ngồi vào ghế phụ
Trên đường đi, anh ta cười hỏi, “Thời gian gần đây anh không ở nhà, em có ngoan không?” Đồng Hiểu bĩu môi, “Em không phải là đứa trẻ ba tuổi.” “Nói vậy thì rất ngoan, không gây ra cho anh chuyện gì đúng không?” Đồng Hiểu chợt nhớ đến Thẩm Thần Bằng, ánh mắt trở nên có một chút vô định
Chương Lâm Vân đưa cô đi ăn tối
“Đồng Hiểu, anh có một chuyện vui muốn nói với em.” Đồng Hiểu nhướng mày, “Chuyện gì vậy?” “Người trong nhà anh đã biết anh đang yêu rồi, bảo anh dẫn em về nhà ăn cơm.” Đồng Hiểu cúi đầu ăn cơm, không hề lên tiếng
“Đồng Hiểu, em có nghe thấy anh nói không?” Cô ngẩng đầu lên, khẽ cười, “Có thể không đến nhà anh được không?” Chương Lâm Vân sầm mặt lại, “Đồng Hiểu, hôm nay anh mới về, em đừng làm anh giận.” Ăn xong, Chương Lâm Vân muốn dẫn cô đến trung tâm thương mại mua quần áo.
“Lần đầu tiên đến nhà anh, phải ăn mặc đẹp một chút.”