“Mẹ, không được, con trai nhà đó vừa xấu vừa lùn vừa béo, làm sao có thể giới thiệu cho Đồng Hiểu được?” “Không đẹp trai thì làm sao, có tiền là được
Đồng Hiểu cũng không phải là cô gái trẻ nữa, ở thành phố nhỏ chúng ta, người ta đều rất để ý, khống chừng còn không coi trọng Đồng Hiểu nhà chúng ta ấy
Tóm lại, ngày mai cứ gặp nhau đã, chuyện sau đó để nói sau.” “Mẹ, người kia thật sự cực kỳ xấu, nghe nói còn đầy bệnh tật, huyết áp cao tiểu đường gì đó cũng có thật sự không thể giới thiệu cho Đồng Hiểu được.” Chu Vũ Vi tức giận, “Con đừng có lằng nhằng nữa, lại không phải là giới thiệu cho con
Đồng Hiểu muốn ở lại Cẩm Giang, vậy thì nhất định phải gả cho người có tiền, nếu không2cả nhà chúng ta biết sống thế nào
Đồng Hiểu từng sẩy thai, có cái quá khứ kinh tởm như vậy, nhà giàu nào có thể thích được nó, cho nên hết cách rồi, chỉ có thể chọn hàng thứ phẩm như vậy thôi.”
Đồng Hiểu đặt đũa xuống, chạy vào phòng
“Hừ, còn giận dỗi, mẹ nói sai rồi à?”
Đồng Phi bĩu môi, không dám nói thêm gì nữa.
Sau bữa tối, Chu Vũ Vi đến phòng của Đồng Hiểu, thầy Đồng Hiểu ngồi ngây ra ở trên giường, bà ta cũng tức giận, hừ lạnh, “Đồng Hiểu, con cau có cho ai xem hả? Đây chính là thái độ của con với mẹ à? Bảo con đến Bắc Kinh sống tử tế con không muốn, vậy thì chỉ có thể tìm hàng thứ phẩm như Lý Thiên thôi
Người ở thành phố lớn có lẽ không quan tâm con có sạch sẽ7hay không, nhưng cái chỗ nhỏ như chúng ta rất để ý
Con không sạch sẽ, đừng hòng gả đến nhà tốt, có xinh đẹp thế nào cũng vô dụng.”
Đồng Hiểu không nhìn bà ta, lạnh lùng nói: “Mời mẹ ra ngoài, con muốn nghỉ ngơi một lúc.” “Cứ quyết định như vậy đi, ngày mai mẹ bảo Lý Thiên đến nhà, hai đứa gặp nhau trước, sau đó tử tế sống với nhau
Mặc dù không đẹp trai, nhưng cái thằng đó không tệ, lần nào gặp mẹ cũng nhiệt tình chào hỏi, rất biết đối nhân xử thế.”
Thấy Đồng Hiểu thờ ơ, Chu Vũ Vi thở dài, đi ra khỏi phòng cô.
Chuông điện thoại đột nhiên vang lên, Đồng Hiểu cầm điện thoại lên, thấy là hiệu trưởng Mai gọi đến
Cô hơi ngẩn ra, ấn nút nghe.
“Đồng Hiểu, tôi là hiệu trưởng.”
Đồng Hiểu rất khách sáo chào hỏi, “Chào9cô, hiệu trưởng.”
“Đồng Hiểu, ngại quá, muốn thể này tôi còn gọi điện thoại cho cô
Là thế này, tôi vẫn đang tăng ca ở trường, học kỳ này nhà trường thật sự không sắp xếp được người, cô có thể quay lại không? Cứ coi như giúp tôi đi được không?”
Đồng Hiểu hơi khựng lại, không lên tiếng
“Đồng Hiểu, nếu như không phải là bất đắc dĩ, tôi cũng sẽ không như vậy
Lớp mẫu giáo bé kỳ trước cô phụ trách, tôi sắp xếp toàn mấy đứa bé nhà nhân vật quan trọng, tôi vô cùng tin tưởng cô và Thu Đình
Bây giờ cô nghỉ việc, tôi thật sự không có cách nào tìm được người có thể thay thế
Ấn tượng của phụ huynh đối với cô cũng vô cùng tốt, nếu như có nghỉ việc, tôi sợ mấy nhân vật lớn kia sẽ không vui
Sáng sớm hôm nay,5ngài Mục đích thân gọi điện thoại cho tôi, yêu cầu không đổi giáo viên
Con nhà bọn họ vô cùng thích cô và Thu Đình
Đồng Hiểu, cô giúp tôi việc này được không?”
Đồng Hiểu vốn đã đang do dự, vào giờ phút này, hiệu trưởng đã hạ mình như vậy, cô còn có thể nói gì nữa
“Hiệu trưởng, ngày mai tôi sẽ quay về.” Hiệu trưởng ở bên kia hưng phấn, “Có thật không? Đồng Hiểu, cảm ơn cô, quả nhiên cô không khiến tôi thất vọng.”
Cúp điện thoại, Đồng Hiểu như đột nhiên nghĩ thông suốt
Sống ở Bắc Kinh rất khổ cực, nhưng ở trong cái nhà này, có lẽ không chỉ đơn giản là khổ cực mà còn bị giày vò cả thể xác lẫn tinh thần
Thẩm Thần Bằng đã có niềm vui mới, tình cảm còn tốt như vậy, cô nghĩ cô đã an toàn rồi
Nếu3đã là quá khứ, ngay cả liên lạc cũng không có, cô còn có gì phải sợ nữa
Cuộc sống vẫn phải tiếp tục, cô phải cố gắng nhìn về phía trước
Thành phố Bắc Kinh nói lớn thì rất lớn, nói nhỏ thì cũng nhỏ, có lẽ đời này cô cũng sẽ không có cơ hội gặp lại anh nữa, cũng có lẽ vẫn có thể gặp lại nhau
Nếu như có thể gặp lại, cô hy vọng lúc đối mặt với anh, lòng cô có thể không chút cảm giác
Ngày hôm sau, Đồng Hiểu dậy từ sớm thu dọn hành lý, cô đã trả lại nhà thuê ở Bắc Kinh, phải mau chóng về Bắc Kinh thu xếp ổn thỏa.
Đồng Phi gõ cửa đi vào, đứng ở cạnh cửa gọi một tiếng, “Đồng Hiểu, mẹ bảo em ra ngoài một chút.” Đồng Hiểu bỏ lại công việc dang dở, đi ra ngoài.
Một người đàn ông béo mập chiếm cả cái sofa đơn trong phòng khách, cơ thể cao lớn như vậy nhưng đầu lại rất nhỏ, nhìn vô cùng không cân đối, còn có chút khủng bố
“Thiên Nhi, đây chính là Đồng Hiểu, con gái thứ hai của cô, cuối năm ngoái mới từ Bắc Kinh về, hôm qua phỏng vấn thành công ở nhà trẻ song ngữ, cháu cảm thấy thế nào?”
Lý Thiên không ngờ Đồng Hiểu lại xinh đẹp như vậy, gã không chút kiêng kỵ nhìn chằm chằm Đồng Hiểu, con ngươi sắp rơi ra ngoài
Gã kích động đến nỗi không nói nổi một câu hoàn chỉnh, “Cô..
cô Chu..
cháu không có ý kiến, cô thương lượng tiền thách cưới với mẹ cháu đi, bao nhiêu cháu cũng bằng lòng.”
Chu Vũ Vivui sướng trong lòng, nhưng ngoài miệng vẫn nói, “Thiên Nhi, cháu nói cái gì thế, tiền thách cưới là thứ yếu, quan trọng nhất là hai đứa có thể ở bên nhau.” Đồng Hiểu hít sâu một hơi, lạnh lùng ngắt lời bọn họ, “Anh Lý, thật xin lỗi, tôi không định kết hôn, mời anh về cho.” Mặt Chu Vũ Vi biến sắc.
Lý Thiên cũng mơ hồ, nhìn về phía Chu Vũ Vi, “Cô Chu..
sao..
sao thế này?”
“Thiên Nhi, cháu đừng nghe nó, cái nhà này vẫn chưa đến lượt nó quyết, cháu về nói với mẹ cháu, bảo mẹ cháu xem ngày đi, lúc nào cũng có thể kết hôn.” “Được rồi
Cháu sẽ về bảo mẹ cháu xem ngày.”
Lý Thiên đắc ý rời đi.
Chu Vũ Vi đi tới trước mặt Đồng Hiểu, lạnh lùng nói: “Đồng Hiểu, về nhà rồi, con tưởng hôn nhân vẫn do con tự làm chủ à? Lý Thiên ngoại trừ hơi xấu thì nó có điểm nào không xứng với con? Con nhìn xinh đẹp gọn gàng, nếu không phải mẹ giấu người ta chuyện con từng sẩy thai, người ta có thể nhìn đến con chắc? Đồng Hiểu, có ai chịu lấy thì con lấy đi, đừng có tự đề cao mình.” Đồng Ngạn Thiên ở bên cạnh nhìn cau mày, “Vũ Vi, bà đừng có nói con gái như vậy.”
“Tôi nói sai rồi à? Chưa kết hôn đã to bụng, những năm qua ai biết nó ở bên ngoài làm bao nhiêu chuyện không vẻ vang gì.” Đồng Hiểu thở dài, thản nhiên nói: “Ba, mẹ, con đã quyết định quay về Bắc Kinh rồi.”
Chu Vũ Vingẩn ra, sau đó vui mừng nói, “Đồng Hiểu, con nói thật hả?” Đồng Hiểu gật đầu, “Thật.” Chu Vũ Vi lập tức đổi giọng, “Vậy thì tốt, tiền lương ở nơi này thấp như vậy, làm sao có thể nuôi cả nhà chứ! Đồng Hiểu, cuối cùng con cũng nghĩ thông suốt rồi.”
“Mẹ, mẹ nghe con nói trước đã.” Vẻ mặt Đồng Hiểu vô cùng nghiêm túc, “Con sống ở Bắc Kinh giống như bạn con nói, không sung sướng gì cả, sau này mỗi tháng con sẽ gửi hai nghìn tệ về nhà, đó là tiền phụng dưỡng cho mẹ và ba
Còn em trai và cái nhà này, không nằm trong phạm vi phụ trách của con
Con chỉ là một cô gái, đi làm rất bình thường, con không có năng lực nuôi cái nhà này, con cũng không muốn vì cái nhà này mà khiến cuộc sống của mình chẳng ra sao nữa
Ba mẹ nuôi lớn con, con luôn cảm kích trong lòng, con cũng sẽ thực hiện nghĩa vụ của một đứa con gái, phụng dưỡng ba mẹ
Có điều đây là chuyện duy nhất con có thể làm
Mẹ, sau này mẹ đừng gọi điện thoại cho con đòi tiền nữa, đầu tháng con sẽ gửi hai nghìn tệ vào thẻ của mẹ.”