Con đi làm ở Bắc Kinh, sống trong ga ra, quanh năm đều có mùi mốc, mỗi lần trời mưa bên trong rất ẩm ướt
Lần này con sẩy thai, có lẽ cũng là vì ở ga ra quá lâu
Ngày nào đi làm tan làm con cũng phải mất hai ba tiếng ở trên đường
Từ trước đến nay con chưa từng dám đến trung tâm thương mại mua quần áo, đồng nghiệp của con luôn cười nhạo sau lưng con
Con sống không vui vẻ, em trai và chị là con của mẹ, con cũng là con của mẹ, tại sao mẹ đối xử với bọn họ tốt như vậy, nhưng phải yêu cầu con như vậy? Con cũng muốn có được tình yêu của mọi người, vì cái nhà này, con đã bỏ ra rất nhiều rồi
Con chỉ là một cô gái, nhiệm vụ nuôi gia2đình không nên rơi vào con.”
Đồng Hiểu càng nói càng đau lòng, nước mắt liên tục trào ra.
“Tại sao con cảm thấy bạn con còn thương con hơn cả người nhà thể? Con thật sự là con gái ruột của mẹ à? Lúc thi đại học, con vốn có thể học đại học tốt hơn, nhưng mẹ vì học bổng và miễn học phí mà bắt con học đại học sư phạm
Lúc học đại học, con vốn có cơ hội ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu, nhưng mẹ vì muốn con đi làm sớm nuôi gia đình mà khăng khăng phản đối
Vì không chọc giận mẹ, con luôn rất nghe lời
Lần này con thật sự cảm thấy mệt mỏi rồi, người ở Bắc Kinh đều rất phức tạp, con chỉ muốn ở thành phố này, giống như chị, gả cho một người bình thường,7sống cuộc sống bình thường
Con xin mẹ đừng ép con nữa, được không?”
Sau đó Chu Vũ Vi không nói gì nữa
Ngày hôm sau Đồng Hiểu đến một nhà trẻ song ngữ phỏng vấn, hiệu trưởng nghe Đồng Hiểu nói tiếng Anh lưu loát, nhìn kinh nghiệm của cô, vô cùng phấn khởi
“Cô Đồng, nhà trẻ Anh Đốn ở Bắc Kinh là một nhà trẻ vô cùng nổi tiếng, tại sao cô lại từ bỏ?”
Đồng Hiểu cười nói: “Bởi vì nhà tôi ở Cẩm Giang, tôi chỉ muốn sống cuộc sống đơn giản, đi làm ở quê hương của mình.” “Được, chúc mừng cô đã thông qua phỏng vấn, qua mấy ngày nữa đi làm sẽ có tin nhắn thông báo cho cô.” Phỏng vấn vô cùng thành công, Đồng Hiểu cố ý gọi điện thoại nói với Chung Hân Văn
Chung Hân Văn ở đầu kia9thì khổ không tả nổi, “Đồng Hiểu, tớ đang ở nhà đánh cờ với ba tớ, cả ngày hôm nay ba tớ đều ở nhà, không cho tớ ra ngoài, bắt tớ ở nhà với ông ấy.” Đồng Hiểu cười nói: “Bình thường ba cậu bận như vậy, hiếm khi có thời gian ở nhà, cậu ở bên ông ấy nhiều hơn đi.” “Ở bên ông ấy thì không vấn đề, quan trọng là ông ấy muốn cho tớ đi xem mắt”
“Xem mắt cũng không tệ, người ba cậu giới thiệu chắc là rất đáng tin.”
“Đáng tin cái gì, gọi hoa mỹ thế thôi
Tớ nói sao ba tớ lại đột nhiên vội vã triệu kiển tớ như vậy, hóa ra chỉ là vì bảo tớ liên hôn, đạt được mục đích chính trị của ông ấy
Có điều cậu yên tâm, chỉ cần tớ không thích,5ông ấy ép tớ cũng vô ích, tớ tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp”
À đúng rồi Đồng Hiểu, hôm nay hiệu trưởng Mai gọi điện thoại cho tớ, hy vọng tớ có thể khuyên cậu trở về Anh Đốn
Nhưng nếu cậu đã phỏng vấn thành công ở bên đó rồi, tớ nghĩ nhất định cậu sẽ không quay lại nữa
Đồng Hiểu, cậu không ở Anh Đốn, tớ cũng không muốn đi làm nữa.” “Hân Văn, cậu đừng như vậy!”
Chung Hân Văn thở dài, “Tớ vốn không phải là người có lòng bao dung, cũng không thích công việc này, năm đó là vì giận dỗi gia đình nên mới học sư phạm.” “Vậy sau này cậu muốn làm gì?” Chung Hân Văn suy nghĩ một chút, nói đùa, “Tớ muốn làm thư ký cho Chương Lâm Vân.” Đồng Hiểu cười ra tiếng, “Hân Văn, cậu3đừng đùa nữa.”
“Đồng Hiểu, không nói chuyện với cậu nữa, tớ phải đi chơi với ba tớ đây.”
Ba cô đang ở phòng sách lớn tiếng gọi, Chung Hân Văn vội chạy qua đó, tức giận hờ giọng, “Con chỉ đi gọi điện thoại, ba đến nỗi phải như gọi hồn thế à?” Ông Chung trợn mắt, “Lớn như vậy rồi mà không có một chút tư chất nào cả, con thế này, sao ba dám yên tâm gả con đi?” “Vậy thì không lấy chồng nữa, ba nuôi con, lại không phải là không nuôi nổi.” “Đừng linh tinh, ngồi xuống nghe ba nói, nhà họ Thẩm có thể tìm đến ba, đó là vinh hạnh của chúng ta, chị con xem mắt với cậu hai nhà họ Thẩm thất bại
Lần này con phải giành lấy cho ba.”
Chung Hân Văn hậm hực, “Con không đi xem mắt, Thẩm Thần Phong lăng nha lăng nhăng, con không muốn lấy một tên công tử nhà giàu đâu.”
“Đây chỉ là lời đồn bên ngoài thôi, ba đã gặp Thẩm Thần Phong mấy lần rồi, cậu ta rất có phong độ, bây giờ cũng rất thành công
Ba cũng không ép con kết hôn với cậu ta, con cứ ở bên người ta trước, có thể được thì là tốt, không được cũng không miễn cưỡng...”
Chung Hân Văn giễu cợt hừ giọng, “Hai cô con gái của ba đều là công cụ chính trị, đem hai cô con gái đi nịnh bợ nhà họ Thẩm, con thật phục ba luôn.” Ông Chung tức giận, “Con bé này ăn nói cái kiểu gì thế hả? Chẳng lẽ con sinh ra ở nhà họ Chung còn tìm một người bình thường à? Môn đăng hộ đối, đây là việc từ xưa tới nay, có đạo lý của nó.”
Chung Hân Văn khoát tay, “Tóm lại, ba bảo con đi xem mắt với Thẩm Thần Phong, con không làm được.”
Chung Hân Văn nói rồi ra khỏi phòng sách.
Ông Chung tức giận tái cả mặt.
Bà Chung đi vào, đổ thêm dầu vào lửa, “Tôi đã nói đây là con sói mắt trắng không nói nổi mà
Hân Nhiên nhà chúng ta, ông bảo nó đi xem mắt cậu hai nhà họ Thẩm, nó liền ngoan ngoãn đi ngay
Hân Văn thì tôi thấy không ai khuyển được nó hết
Đến lúc đó nhà họ Thẩm nhất định cho là nhà chúng ta không đủ tôn trọng nhà bọn họ.”
Ông Chung bình tĩnh lại, cười nói, “Tôi có cách, chỉ cần cắt nguồn kinh tế của nó, còn sợ nó không ngoan ngoãn nghe lời à?” Lúc ăn tối, người cả nhà đều đông đủ, Đồng Hiểu nói tin tức phỏng vấn thành công với gia đình, phản ứng của mọi người rất khác nhau
Đồng Ngạn Thiên nói, “Chúc mừng con Hiểu Hiểu, bây giờ nghề giáo viên được ưa chuộng như vậy, rất dễ để thành công.”
Chu Vũ Vi quát Đồng Ngạn Thiên, “Chúc mừng cái gì? Sau này một tháng hai ba nghìn tệ, cả nhà chúng ta nhịn đói hết.”
Đồng Ngạn Thiên cau mày, thấp giọng nói: “Đợi tôi khỏe hơn rồi, tôi sẽ đi ra ngoài làm
Đồng Tử cũng lớn, cũng nên gánh vác cái nhà này rồi, từ ngày mai, Đồng Tử cũng đi ra ngoài tìm việc đi.” Đồng Tử hừ lạnh, “Con không đi tìm việc đâu, đi làm ở bên ngoài để chịu đựng người ta à?”
Ngay cả Chu Vũ Vi cũng phải nói, “Đồng Tử, con là con trai, sớm muộn gì cũng phải đi làm, sau này còn phải nuôi vợ con nữa.” “Con không muốn kết hôn đâu, phiền phức!” Chu Vũ Vi sốt ruột, “Đồng Tử, con không thể nghĩ như vậy được, mẹ vẫn muốn bể cháu trai.” “Con biết rồi, qua mấy năm nữa rồi nghĩ” Đồng Tử rất mất kiên nhẫn nói, và hai miếng cơm rồi về phòng
Đồng Phi thở dài, “Em trai còn chơi game thâu đêm suốt sáng như vậy, cơ thể sẽ không chịu được
Mẹ, mẹ phải khuyên nó đi.”
Chu Vũ Vi rất phiền não: “Tạm thời không nói chuyện em trai con, Đồng Hiểu, nếu như con khăng khăng muốn ở lại Cẩm Giang, cũng không phải không được
Bên hàng xóm có nhà mới dỡ bỏ nhà cũ, được chia không ít nhà và tiền, nhà bọn họ có con trai, đang nhờ người tìm đối tượng, nếu như con lấy cậu ta, mẹ sẽ đồng ý cho con ở lại Cẩm Giang.”