“Có hóa đơn à? Sao mẹ không thấy?” Đồng Phi mở hóa đơn ra kiểm tra, mắt lập tức sáng lên, “Mẹ, là hóa đơn của trung tâm thương mại, cái vòng ngọc này ba mươi tám nghìn tệ.”
“Con nói cái gì, ba mươi tám nghìn tệ?” Giọng Chu Vũ Vi cũng thay đổi, bà ta đặt đồ ăn trong tay xuống, chạy qua kiểm tra, quả nhiên là ba mươi tám nghìn tệ.
“Mẹ, bạn của Đồng Hiểu giàu như vậy à?”
Chu Vũ Vi cau mày nói, “Cái hóa đơn này không phải là giả chứ?” “Không đâu, đây là hóa đơn của trung tâm thương mại.” Chu Vũ Vi cất vòng ngọc đi, nghiêm mặt, “Không được, ngày mai mẹ phải đến trung tâm thương mại kiểm tra xem, ba mươi tám nghìn tệ, mẹ không tin đâu.” Buổi tối ăn cơm ở nhà, lần này2Chu Vũ Vi rất cho thể diện, làm không ít đồ ăn
Nhưng Chung Hân Văn lại không có khẩu vị gì, trong lòng vẫn đang ngổn ngang
Bây giờ cô chỉ muốn bay ngay về Bắc Kinh, đánh cho Thẩm Thần Bằng
một trận, nhưng cũng chỉ là nghĩ như vậy mà thôi, cho dù bây giờ Thẩm Thần Bằng đứng ở trước mặt cô, cô cũng không dám động vào anh
“Đồng Hiểu, bảo bạn con ăn nhiều một chút.”
Đồng Hiểu gắp rất nhiều đồ ăn cho Chung Hân Văn
“Đồng Hiểu, đừng gắp cho tớ, tớ đang giảm cân.” Chu Vũ Vi cười nói: “Cháu đã rất gầy rồi, sao còn phải giảm chứ?”
Đồng Phi cũng nói: “Đúng vậy, nếu như chị cũng gầy như em, chị còn không biết mình sẽ vui mừng thể nào nữa.”
Chung Hân Văn cười, thật sự không có thiện cảm với người nhà7Đồng Hiểu.
“Hân Văn, cháu là người Bắc Kinh à? Có phải từ nhỏ đã lớn lên ở Bắc Kinh không?”
Chung Hân Văn gật đầu.
“Người thành phố lớn đúng là khác, nhìn da cháu đẹp thật đấy, quần áo cũng đẹp.”
Chu Vũ Vi dùng toàn từ mỹ miều khen ngợi
Chung Hân Văn cười khẽ nói: “Cô, cô quá khen rồi, Đồng Hiểu nhà cô mới là người đẹp thật sự.” “Đâu có, cô cảm thấy cháu đẹp hơn
Kiểu tóc đẹp, da trắng, quần áo cũng thời thượng, những thứ này Đồng Hiểu nhà cô không học được.” Chung Hân Văn mím môi, không nói gì nữa
Cô chưa từng thấy có ba mẹ nhà nào nói con gái mình như vậy
Ở trong mắt mẹ kế của cô, Chung Hân Nhiên là cô gái hoàn mỹ nhất trên thế giới này, làm gì có chuyện có cô gái khác có9thể so với con gái bà ta
Chung Hân Nhiên bị cưng chiều thành hư như vậy, nhưng cũng khiến cô ta có tự tin.
“Hân Văn, ba mẹ cháu làm gì thế?”
Đồng Hiểu cau mày, “Mẹ, mẹ hỏi nhiều như vậy làm gì?”
“Mẹ chỉ tò mò hỏi chút thôi mà.” Chung Hân Văn thản nhiên nói: “Ba cháu là nhân viên công chức nhỏ, mẹ cháu đã mất lâu rồi.”
Chu Vũ Vi nghe thấy thế, mặt sầm lại ngay, cái vòng ngọc hơn ba mươi nghìn tệ đó đúng là lừa người
Trong khoảng thời gian tiếp theo, sắc mặt Chu Vũ Vi luôn không tốt lắm, cũng không nói gì
Ăn tối xong, Chung Hân Văn nói muốn đưa Đồng Hiểu đi bệnh viện, Chu Vũ Vị thì lạnh lùng nói: “Sao phải chiều chuộng nó như vậy? Đã cảm một tuần, cũng sắp khỏi hẳn rồi.”
Lửa giận của5Chung Hân Văn bốc lên, trên đời này lại có người mẹ như vậy
Ở nhà cô, Chung Hân Nhiên hơi ho một cái là mẹ kế sẽ mời bác sĩ gia đình đến
Đồng Hiểu cảm một tuần, sắc mặt tinh thần đều kém như vậy, người nhà cô lại có thái độ thế này
“Cô, Đồng Hiểu bị cảm một tuần mà vẫn không thấy đỡ, sao có thể không đi bệnh viện được? Ngộ nhỡ kéo dài thành bệnh nặng thì phải làm thế nào? Cậu ấy vẫn còn trẻ như vậy, còn vừa mới sẩy thai, sao có thể không coi trọng sức khỏe được?”
Chu Vũ Vi bĩu môi, khó chịu nói: “Cô chú cũng không nói không cho nó đi bệnh viện, là tự nó không muốn đi, trách ai được.”
Chung Hân Văn không muốn lải nhải với bà ta nữa, kéo Đồng Hiểu đi
Ra3ngoài, cô bắt taxi đến bệnh viện thành phố
Đồng Hiểu hơi mệt, dựa vào chỗ ngồi, khẽ nói, “Đừng đi bệnh viện thành phố, xa lắm.” “Đồng Hiểu, nếu như cậu vẫn không quý trọng sức khỏe của mình như vậy thì cùng tớ về Bắc Kinh đi.” Đồng Hiểu mím môi, không nói gì nữa.
“Đồng Hiểu, cậu định ở nhà, không đi nữa thật à?”
Đồng Hiểu gật đầu, “Tớ đã liên lạc với một trường học rồi, đợi hết cảm tớ sẽ đi phỏng vấn.”
“Được rồi, cho dù cậu lựa chọn thế nào, tớ cũng ủng hộ cậu
Tớ không trông cậy người nhà cậu có thể chăm sóc tốt cho cậu, tớ chỉ hy vọng cậu có thể chăm sóc tốt cho mình
Nếu như cậu vẫn thế này thì tớ thật sự không có cách nào yên tâm được.”
Đến bệnh viện, bác sĩ đo nhiệt độ cơ thể cho cô, vẫn còn hơi sốt nên đề nghị truyền dịch
Nhưng Chung Hán Văn khăng khăng làm thủ tục nằm viện cho cô, sáng mai tiến hành kiểm tra sức khỏe toàn diện.
“Chuyện sẩy thai quay trọng như vậy lại làm phẫu thuật ở bệnh viện nhỏ, ngộ nhỡ để lại mầm bệnh gì, sau này cậu sẽ là người xui xẻo
Tớ bảo người liên lạc với chuyển gia, sáng mai kiểm tra cho cậu
Lần này cảm lâu như vậy, nhất định là do sau khi sẩy thai không bồi bổ tử tế, khiến bây giờ cơ thể yếu ớt như vậy.” Chung Hân Văn càng nghĩ càng cảm thấy tức giận, “Đồng Hiểu, tớ chịu cậu thật
Trước khi cậu về tớ còn đưa cậu hai mươi nghìn tệ, chẳng lẽ tiền ở bệnh viện tốt một chút cũng không có à?”
Đồng Hiểu không dám nói thật với cô, chỉ khẽ nói, “Không phải là vấn đề tiền, mà là nơi này cách nhà xa, người nhà tớ không tiện chăm sóc tớ.”
“Đồng Hiểu, cậu đừng nói chuyện nữa, nghỉ ngơi đi.”
Đồng Hiểu nằm ở trên giường bệnh truyền dịch, Chung Hân Văn ngồi ở cạnh giường, thỉnh thoảng hỏi cô, “Đồng Hiểu, cậu có muốn uống nước không?” “Đồng Hiểu, cậu có muốn ăn cái gì không?”
Truyền dịch xong, Chung Hân Văn đi ra ngoài mua cháo
“Đồng Hiểu, ăn chút cháo dinh dưỡng rồi ngủ đi, cậu gầy đi nhiều quá, sắp còn mỗi da bọc xương rồi.” Chung Hân Văn đỡ Đồng Hiểu lên, đút cho cô từng miếng cháo
Cảm giác được chăm sóc này khiến cô không cầm nổi lòng nghĩ đến một người
Nước mắt bất giác rơi xuống.
“Đồng Hiểu, sao thế? Sao cậu lại khóc?”.
Đồng Hiểu dụi mắt, cười nói: “Cảm giác được chăm sóc thật tốt.” Chung Hân Văn dùng khăn giấy lau nước mắt cho cô, “Cho nên cậu phải nhanh khỏi lên, tìm một người đàn ông tốt mà yêu, có lẽ chỉ có đến khi đó, tớ mới có thể thật sự yên tâm.”
Dùng một chút, Chung Hân Văn nghiêm túc nói: “Đồng Hiểu, lần sau yêu đừng tìm loại súc sinh như Thẩm Thần Bằng nữa, cậu biết chưa?”
Đồng Hiểu gật đầu, hờ hững nói, “Sẽ không đầu, sẽ không bao giờ nữa.”
Ngày hôm sau, chuyên gia Chung Hân Văn liên lạc từ Bắc Kinh đến, làm kiểm tra tổng thể cho Đồng Hiểu
Kết quả kiểm cơ thể không có gì đáng ngại, chỉ là tương đối yếu ớt, sức đề kháng kém, cần phải ở nhà tĩnh dưỡng cẩn thận
“Đồng Hiểu, cậu nghe thấy rồi chứ, cần phải ở nhà tĩnh dưỡng tử tế
Hay là cậu đừng vội đi làm, đến tháng chín hãy đi làm.”