“Bọn họ có phản ứng thế nào, lát nữa gọi điện thoại nói cho tớ biết.” Chung Hân Văn dặn đi dặn lại, “Đồng Hiểu, có bất cứ chỗ nào không thoải mái nhất định phải gọi điện thoại cho tớ
Còn nữa, cậu nhất định phải chăm sóc tốt cho mình.”
“Yên tâm đi, tớ không phải là trẻ con, tớ sẽ chăm sóc tốt cho mình.”
Nói chuyện với Chung Hân Văn một lúc lâu, cúp điện thoại cô mới phát hiện không biết Đồng Phi đã vào phòng cô từ lúc nào, đang mập mờ nhìn cô
Đồng Hiểu cau mày, hỏi, “Chị, có chuyện gì không?”
Đồng Phi đi đến khoác cánh tay cô, gian xảo nói: “Đồng Hiểu, vừa về nhà đã có điện thoại, còn gọi lâu như vậy, là bạn trai à?”
“Không, em không2có bạn trai.” Đồng Phi bĩu môi, “Đồng Hiểu, em đừng lừa chị, chị là người từng trải đấy, mau nói với chị đi, bạn trai em là người Bắc Kinh à? Cậu ta làm cái gì? Có đẹp trai không? Công việc là gì?” Đồng Phi lập tức ném ra nhiều câu hỏi như vậy, Đồng Hiểu chỉ cười khẽ, “Em thật sự không có bạn trai, vừa rồi là bạn thân của em gọi đến, con gái.”
“Vậy à, Đồng Hiểu, em cũng không nhỏ nữa, sao còn không tìm đối tượng đi? Có phải là yêu cầu quá cao không? Lúc chị bằng tuổi em đã sớm kết hôn rồi.” “Em vẫn chưa suy nghĩ đến chuyện kết hôn.” Đồng Phi thở dài, cảm khái nói: “Đồng Hiểu, em đừng kén chọn nữa, con7gái mà lớn tuổi rồi sẽ khó tìm đối tượng
Em chọn người khác, người khác cũng chọn em, điều kiện nhà chúng ta cũng không tốt, cho nên tìm một người kha khá lấy là xong.”
“Chị, em biết rồi, em sẽ suy nghĩ vấn đề này.” “Đồng Hiểu, em kể cho chị nghe cuộc sống của em những năm qua ở Bắc Kinh đi, chị lớn như vậy rồi mà vẫn chưa từng đến thủ đô, thật hy vọng lúc chị còn sống anh rể em có thể đưa chị đi một lần.” Mơ ước của Đồng Phi rất thấp, nhưng yêu cầu thấp như vậy mà anh rể chưa bao giờ thỏa mãn được cô ta
“Mỗi lần chị nói muốn đi Bắc Kinh, anh rể em đều mắng chị, nói chị không biết kiếm tiền,9chỉ biết tiêu tiền.”
“Chị, sau này nếu như có cơ hội, em sẽ đưa chị đi.” Đồng Phi mừng rỡ, nắm tay Đồng Hiểu nói: “Thật chứ? Không phải em nói để dỗ chị đấy chứ?”
Đồng Hiểu gật đầu, “Thật ạ
Em sẽ đưa chị đi thăm nơi em đã từng sống.”
“Hay là lần này đi luôn đi, đợi qua Tết em đi Bắc Kinh, chị sẽ đi cùng em đến đó ở mấy ngày.”
Đồng Hiểu cau mày lại, khẽ nói, “Lần này không được.” Đồng Phi xụ mặt xuống, không vui nói: “Chị biết ngay là em chỉ dễ chị thôi mà.” Bữa tối hôm đó khá phong phú, nhưng hình như mấy món ăn không được tươi lắm
Đồng Hiểu và Đồng Phi đều không dám nói nhiều, Đồng Tử thì hỏi, “Mẹ, mẹ mua mấy5món này ở đâu thể: Không được tươi lắm.” Đồng Ngạn Thiên hừ giọng, “Mẹ con tham rẻ, ba bảo bà ấy đi chợ lớn, bà ấy không chịu, mua những thứ này ở cái chợ nhỏ gần đây.” Đồng Tử đập đũa lên bàn, khó chịu nói, “Không ăn nữa, thật khó ăn, chị hai về cũng không thể mua thêm chút đồ ăn.” Đồng Tử nói rồi chạy về phòng mình
Chu Vũ Vi vội vàng đuổi theo, dịu giọng lấy lòng, “Con trai, mẹ sai rồi, sau này mẹ sẽ không ham rẻ nữa
ngày mai mẹ sẽ đi chợ lớn mua đồ ăn, con muốn ăn cái gì, mẹ sẽ mua cái đó.” “Chẳng mấy khi chị hai về, mẹ nên hỏi chị hai muốn ăn cái gì
Đừng có làm phiền con, con muốn3chơi game.” “Con trai, con đã ăn được mấy đâu, không thì con nói đi, con muốn ăn cái gì, mẹ đi ra ngoài mua.” Đồng Tử đẩy Chu Vũ Vira khỏi phòng rồi đóng sầm cửa lại
Đồng Hiểu nhìn mà thở dài trong lòng
Đây chính là bảo bối bọn họ cưng chiều trong lòng bàn tay từ nhỏ, cũng không thấy cậu ta hiếu thuận với ba mẹ được bao nhiêu
Bữa tối kết thúc trong bầu không khí không vui, con trai không ăn tối, tâm trạng Chu Vũ Vi không tốt, lạnh lùng dặn dò một tiếng, “Đồng Hiểu, Đồng Phi, hai đứa ai đi rửa bát đi, mẹ mệt rồi.”
Đồng Phi cướp lời nói: “Đồng Hiểu rửa đi, lúc em không có ở nhà ngày nào chị cũng phải rửa, hôm nay để chị thoải mái một lần.” Đồng Hiểu không nói nhiều, thu dọn bát đũa, tự giác đến phòng bếp rửa bát.
Ba và anh rể có chút áy náy, hai người đều tranh muốn rửa.
Chu Vũ Vi thì hừ một tiếng, “Làm việc nhà vốn là việc của phụ nữ, hai người là đàn ông bớt tham gia náo nhiệt đi, thương hoa tiếc ngọc cũng không đến lượt hai người đâu.” Chu Vũ Vi có tiếng nói trong cái nhà này nhất, ngay cả Đông Ngạn Thiên cũng nghe theo bà ta
Đồng Hiểu rửa bát xong đến phòng khách, người trong nhà rất nhiều, mỗi người chiếm một chỗ trên sofa
Khưu Hào đứng lên, khách sáo nói: “Đồng Hiểu, em ngồi đi, lâu lắm em không về nhà rồi, em nói chuyện với ba mẹ đi.”
“Cảm ơn anh rể.”
Đồng Hiểu ngồi xuống sofa, hít sâu một hơi, thấp giọng nói: “Ba, mẹ, có chuyện này con muốn nói với ba mẹ” “Chuyện gì con nói đi, ấp a ấp úng làm gì?” Đồng Hiểu xoắn chặt hai tay vào nhau, nhẹ giọng nói từng chữ, “Con..
con có thai rồi.”
Đồng Ngạn Thiên phụt một cái phun ngay ngụm trà vừa uống ra ngoài, Chu Vũ Vi thì đứng phắt dậy, chỉ vào mặt Đồng Hiểu, nổi trận lôi đình, “Đồng Hiểu, con đủ lông đủ cánh rồi, dám giấu ba mẹ kết hôn, nhà trai cho bao nhiêu tiền thách cưới, con nuốt hết rồi đúng không?”
Đồng Hiểu nghiến răng, thấp giọng nói: “Con chưa kết hôn.”
“Không kết hôn, vậy con có con với ai? Tìm người đàn ông đó ra đây, chúng ta thương lượng chuyện đám cưới và tiền thách cưới.”
“Anh ấy sẽ không lấy con” Chu Vũ Vị tức không thở nổi, “Đồng Hiểu, con có ý gì hả, con có thai rồi, ba đứa bé sẽ không lấy con, con giải thích rõ cho mẹ.”
“Là con tình nguyện một phía yêu anh ấy, anh ấy không hề biết đến sự tồn tại của đứa bé này.” Chu Vũ Vi giơ tay ra, muốn cho Đồng Hiểu một cái tát, nhưng Đồng Ngạn Thiên ngăn lại.
“Đừng kích động, nghe con nói rõ đã.”
“Còn cái gì mà nói! Nhà họ Đồng ta từ lúc nào lại có cái loại con gái không biết xấu hổ thế này chứ? Nói không chừng người đàn ông đó còn có gia đình rồi
Trời ơi, ngày nào tôi cũng ở nhà xem tivi, thấy tiểu tam trong ti vi phá hoại gia đình người khác, tôi chỉ muốn tiến lên tát cho cô ta một trận
Nhưng cuối cùng con gái tôi cũng thành tiểu tam của người ta, còn có thai con riêng của người ta.” Chu Vũ Vi ngã ngồi lên sofa, “Sao tôi lại sinh ra cái thứ không biết xấu hổ như cô chứ, đúng là tai họa mà.”
“Mẹ, không phải như vậy, người đó vẫn chưa kết hôn.”