Cô có thể nói chuyện này cho anh trai cô, có lẽ bọn họ có thể bắt đầu lại.” An Noãn vô trán, “Đồng Hiểu, những lời này dù thế nào cũng không nên là cô nói với tôi chứ
Cô ấy và anh trai tôi đã chia tay nhiều năm, sao có thể quay lại với nhau? Nếu như anh tôi nghe được cô nói như vậy, anh ấy sẽ rất đau lòng.”
“Tôi chỉ hi vọng anh ấy hạnh phúc.” “Vậy vì sao cô không tự mình cho anh ấy hạnh phúc? Bây giờ chỉ cô mới có thể khiến anh ấy hạnh phúc.” Đồng Hiểu lắc đầu, “Tôi đã xin nghỉ việc, tôi định về quê, tôi không bỏ được người thân ở quê, có lẽ2sau này sẽ không đến Bắc Kinh nữa.” An Noãn rất kinh ngạc, “Đồng Hiểu, cô quyết định khi nào? Anh tôi có biết không?”
Đồng Hiểu gật đầu, “Tôi và Thẩm Thần Bằng chia tay trong êm đẹp, chúng tôi đều không yêu đối phương
Nếu cô gái kia có thể khiến anh ấy hạnh phúc, tôi chân thành chúc phúc cho bọn họ.”
Đồng Hiểu lấy từ trong túi ra một hộp quà, là món quà hôm đó An Noãn đưa cho cô và Hà Thu Đình.
“Đây là quà cô cho tôi, từ khi nhận đồ của cô, trong lòng tôi không những không thoải mái mà còn thấy rất áp lực
Hôm nay tôi muốn trả lại cô, tôi không thể nhận món quà quý giá như vậy.”7An Noãn than thở, bỗng nhiên cảm thấy bất lực
Cô nhìn thấy một cô gái rất khó tính, hơi giống mình nhiều năm trước
Bây giờ cô gần như không thể tưởng tượng nổi, năm đó Mạc Trọng Huy làm sao có thể chịu đựng sự khó tính của cô.
“Thật ra mấy lần tôi đã lấy thẻ của cô ra định dùng, nhưng vẫn không vượt qua được ranh giới trong lòng, thật xin lỗi.” An Noãn không quan tâm đến chuyện chiếc thẻ, chỉ hỏi Đồng Hiểu: “Cô có yêu anh trai tôi không?” Đồng Hiểu suy nghĩ một lát, thản nhiên nói: “Không tính là yêu, dù sao chúng tôi cũng ở bên nhau không lâu.”
An Noãn còn muốn nói chuyện thêm với Đồng Hiểu thì9Mạc Trọng Huy gọi điện đến
“Đồng Hiểu, tôi hi vọng có suy nghĩ lại thật kĩ, tôi luôn cảm thấy cô và anh trai tôi không nên kết thúc nhanh như vậy, hai người nên ở cạnh nhau mới phải.” An Noãn không nhận điện thoại của Mạc Trọng Huy, hắn liền chạy thẳng đến quán cà phê
“Mạc Trọng Huy, anh!” An Noãn nói không lên lời.
Mạc Trọng Huy mỉm cười, “Hai người cứ nói chuyện tiếp đi, anh ngồi chờ.”
Đồng Hiểu cười nói, “Cô An, cô nên về sớm với bọn trẻ đi, tôi ngồi một chút nữa rồi về sau.”
“Đồng Hiểu, chúng tôi đưa cô về nhà trước.”
“Không cần, không cần, tôi đi tàu điện ngầm rất tiện.” Ra khỏi quán cà phê, An Noãn5mắng Mạc Trọng Huy một trận
“Mạc Trọng Huy, có phải anh đang nghi ngờ em đi hẹn hò với đàn ông không? Đây là sự tin tưởng anh dành cho em à?”
Mạc Trọng Huy tươi cười, khoác vai cô: “Lúc nào em cũng để ý chuyện người khác như vậy, trong thời gian này lúc nào cũng tăng ca, vất vả chưa hết còn lo chuyện của người khác.” An Noãn nhíu mày, “Ý anh là em đang xem vào chuyện của người khác?” “Nào, đừng xuyên tạc ý của anh là anh thương em, muốn em về nhà nghỉ ngơi cho khỏe.”
Đồng Hiểu nhìn Mạc Trọng Huy ốm An Noãn đi sang đường, trong lòng cảm thấy rất cảm động
Cô ngưỡng mộ những đôi tình nhân3có thể ở bên nhau, cô ngưỡng mộ những hạnh phúc thật giản đơn.
Gần đây có rất dễ khóc, có đôi khi chỉ cần nhìn thấy một đôi tình nhân tay trong tay trên đường cũng có thể khiến cô cảm động rơi nước mắt
Từng ngày từng ngày bình thường trôi qua, khoảng cách đến ngày rời đi càng gần, Hà Thu Đình vậy mà có chút tiếc nuối
Ngày đi làm cuối cùng, khi Đồng Hiểu thu dọn đồ đạc chuẩn bị xuống văn phòng, Hà Thu Đình đột nhiên cảm thán, “Đồng Hiểu, cô đừng nghỉ việc, cô nghỉ việc sau này không biết ai sẽ làm cùng tôi, nhỡ đâu là một cô chủ nhà giàu không thể đắc tội nào đó, vậy cuộc sống của tôi khổ rồi
Đồng Hiểu, cô đừng nghỉ có được không?”
Đồng Hiểu cười cười, “Tôi đã quyết rồi.” “Quyết định rồi cũng có thể thay đổi ý kiến mà, hiệu trưởng coi trọng cô như vậy, nhất định sẽ không sao
Đồng Hiểu, cô đừng đi, tôi thực sự sẽ nhớ cô lắm.” Đồng Hiểu cảm động, nói nhỏ, “Sau này tôi sẽ quay lại gặp cô.”
“Đồng Hiểu, cô không đi không được sao? Sao lại không nể tình chút nào như thế, không phải chỉ là thất tình thôi à? Có đến mức phải cạch mặt thành phố này không? Đàn ông tốt đầy ra đấy, tự mình tìm đến một người như thế, bị đá thì trách ai đây.”
“Thu Đình, cô đừng nói nữa được không?” “Không nói thì không nói
Đồng Hiểu, cô đừng đi, tôi vừa nghĩ đến chuyện cô muốn đi thì trong lòng rất khó chịu
Đồng Hiểu, cô đừng đi, sau này tôi sẽ không bắt nạt cô nữa.” Trong lòng Đồng Hiểu có chút chua xót, cô nhẹ nhàng ôm lấy Hà Thu Đình, giọng nghẹn ngào, “Thu Đình, cảm ơn cô, trước khi tôi đi khiến tôi cảm động một lần.” Thấy không thể nào thuyết phục được cô, Hà Thu Đình nói thật nhỏ, “Hôm nào đi? Tôi đến sân bay tiễn cô.”
“Tôi mua vé tàu.”
“Cô đúng thật là, lần cuối cùng rồi, còn tiếc chút tiền xe.”
Đồng Hiểu mỉm cười, “Tôi hi vọng mọi người đừng ai tiễn tôi, nếu không tôi sẽ không nỡ rời đi.”
“Vậy thì tốt, Đồng Hiểu, đừng đi.”
Đồng Hiểu khích tướng, “Thu Đình, thật không nhận ra, cô lại không nỡ để tôi đi.”
“Ai không nỡ bỏ cô, tôi chỉ sợ cô đi rồi, không còn ai để tôi bắt nạt nữa.”
Đồ đạc của Đồng Hiểu tương đối nhiều, Hà Thu Đình muốn đưa cô về nhà nhưng Đồng Hiểu từ chối, vì Chung Hân Văn đã nói trước với cô, tối nay hai người cùng nhau ăn cơm.
Hai người vẫn đi đến quán cơm đối diện trường học kia
Chung Hân Văn vừa ăn vừa khóc, nước mắt yên lặng chảy xuống
Đồng Hiểu cũng khóc, cô không biết giờ khắc này nước mắt cô rơi vì ai, vì Chung Hân Văn, vì Hà Thu Đình, vì thành phố này, hay vì điều gì khác.
Hai người trước đây đã từng nói cho dù xa cách cũng không được rơi nước mắt, nhưng cả hai đều không làm được.
Trong quán cơm, hai người gần như không nói chuyện
Ăn cơm xong, Chung Hân Văn đưa cô về nhà, trên đường về hai người đều trầm mặc không nói gì
Cuối cùng về đến nhà trọ của Đồng Hiểu, Chung Hân Văn gục trên tay lái khóc um lên
Đồng Hiểu nhất thời không biết nên an ủi thế nào, tự mình cũng khóc rối tinh rối mù lên.
“Đồng Hiểu, thật xin lỗi, trước kia vì chuyện của Chương Lâm Vân mà tớ đã làm nhiều chuyện quá đáng với cậu, thật xin lỗi.” Chung Hân Văn nghẹn ngào tự trách.
Đồng Hiểu cố gắng mỉm cười nói: “Hân Văn, chuyện quá khứ chúng ta đừng nhắc lại nữa được không?” “Đồng Hiểu, xin lỗi cậu, cậu đối xử với tớ tốt như vậy, tớ lại vì một người đàn ông mà đối xử với cậu như thế.”
Đồng Hiểu ôm lấy cô an ủi: “Được rồi, quá khứ đã qua rồi, tớ cũng có lỗi, tớ cũng không chịu cúi đầu
Chúng ta coi như hòa nhau.”