Thẩm Thần Bằng hừ lạnh, nhíu mày nói, “Đồng Hiểu, nói xong chưa?”
“Anh không tin em?”
“Không phải là không tin cô, mà là không cần thiết
Cho dù cô vì nguyên nhân gì mà đến với tôi, bây giờ cũng không thành vấn đề
Tôi ghét nhất phụ nữ cố tình níu kéo, Đồng Hiểu, cô nên hiểu chuyện rời khỏi tôi đi.” Cô đứng trước mặt anh như học sinh tiểu học phạm sai lầm, đầu cúi thật thấp
“Đồng Hiểu, cô về đi, đừng ở đây khiến tôi khó chịu
Hay là cô cảm thấy cô ở cạnh tôi lâu như thế, không được chút tiền nào nên không cam tâm? Tôi sẽ cho cô một cơ hội ra giá, nói đi, tôi sẽ xem cô có đáng giá như thể không?”
Đồng Hiểu ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh, nghiêm túc nói2từng câu từng chữ, “Thẩm Thần Bằng, em không cần tiền của anh, em không phải người như vậy.”
Cô nói xong quay người rời đi
Khi bước vào thang máy, cô không khống chế được cảm xúc
Cô không biết mình đang chờ điều gì, cô chỉ muốn cho mình thêm một cơ hội.
Chung Hân Nhiên dừng ở bên đường nghe điện thoại, nghe điện thoại xong vừa định khởi động xe thì nhìn thấy một bóng dáng gầy yếu ở phía sau
Cô ta lại thấy rất vui vẻ, mở cửa xe bước xuống, đi đến cạnh Đồng Hiểu
“Đồng Hiểu, sao lại là em? Giờ này em còn đi đâu?” Đồng Hiểu không dám ngẩng đầu, sợ Chung Hân Nhiên nhìn thấy nước mắt của mình.
Chung Hân Nhiên tất nhiên nhận ra cô đang khóc, nhẹ nhàng ôm vai cô nói, “Lên xe7đi, chị đưa em về nhà.”
Chung Hân Nhiên đẩy cô lên xe.
Ngồi trong xe Chung Hân Nhiên, Đồng Hiểu không khống chế được nước mắt chảy xuống.
Chung Hân Nhiên từ từ chạy xe, đưa Đồng Hiểu về nhà
“Đồng Hiểu, có thể mời chị vào nhà ngồi một chút không? Mời chị cốc nước.” Đồng Hiểu mời Chung Hân Nhiên vào nhà.
Cô ta không thể ngờ, Thẩm Thần Bằng lại để người phụ nữ của mình ở một nơi như thế này, xem ra đúng là chỉ chơi đùa mà thôi.
“Đồng Hiểu, bây giờ em có thể nói cho chị biết em và cậu Thẩm đã xảy ra chuyện gì không?” Đồng Hiểu cúi đầu, giọng nói khàn khàn, “Bọn em chia tay rồi.” Quả nhiên đúng như Chung Hân Nhiên nghĩ, cô ta giả bộ kinh ngạc nói, “Sao lại thế?9Cậu Thẩm không phải rất yêu em sao?” Đồng Hiểu kể lại chuyện hôm đó cho Chung Hân Nhiên nghe.
Chung Hân Nhiên cười thầm trong lòng, con bé này đúng là ngốc nghếch, người ngốc như vậy sao xứng với Thẩm Thần Bằng? “Đồng Hiểu, chị đã sớm nói với em rồi, loại người như anh ta không biết chân tình, phụ nữ với anh ta mà nói đều chỉ để vui đùa mà thôi, nhất thời thấy mới mẻ thì vui, khi hết mới mẻ rồi sẽ vứt bỏ
Từ đầu chị đã nói với em nhân lúc anh ta còn yêu em kiểm lấy ít tiền, em lại ngu ngốc một chút tiền cũng không lấy, bây giờ thì hay rồi, đúng là mất cả chì lẫn chài.” Đồng Hiểu cúi thấp đầu, “Em ở cạnh anh ấy không phải5vì tiền của anh ấy.” Chung Hân Nhiên cười thành tiếng, “Đồng Hiểu, nói em ngốc, em đúng là ngốc thật, em cho rằng em có thể cùng loại người như cậu Thẩm yêu đương đơn thuần sao? Có lần anh ta say đã từng nói, anh ta yêu cô gái kia, sẽ không yêu thêm người nào khác
Cho dù sau này ai xuất hiện, cũng chỉ là gặp dịp chơi đùa thôi.”
“Đồng Hiểu, loại người như cậu Thẩm sợ nhất là bị phụ nữ dây dưa, em càng níu kéo, anh ta càng chán ghét, cho nên sau này em đừng đi tìm anh ta nữa, đừng để anh ta trả thù, lúc đó sẽ càng mất nhiều hơn.”
“Em sẽ không đi tìm anh ấy nữa, hôm nay em đến là muốn giải thích với anh ấy, em không phải3vì tiền mới ở cạnh anh ấy.”
Chung Hân Nhiên vỗ vỗ vai cô, “Đồng Hiểu, em đừng ngốc, người thông minh như cậu Thẩm, em có phải đến với anh ta vì tiền hay không anh ta lại không biết sao
Anh ta bây giờ chỉ là lấy cớ để bỏ em thôi, chỉ đơn giản là như vậy
Em cũng đừng nghĩ đến chuyện giải thích, em là dạng người gì, anh ta là người hiểu nhất
Phụ nữ nên giữ lại chút tôn nghiêm cuối cùng, đừng tự chuốc lấy nhục nhã.”
Nửa đêm Chung Hân Văn xuống nhà uống nước, gặp Chung Hân Nhiên khuya mới về
Cô ta khinh bỉ nói, “Một cô gái có nhà, lại ở bên ngoài chơi bời với đám đàn ông đến giờ mới về.”
Chung Hân Nhiên tức giận hừ một tiếng, “Mày dám quản tao? Nực cười.” “Tôi cũng không buồn quản chị, tôi ước gì ngày nào đó chị không tránh được tai nạn, tốt nhất là mang thai rồi bị người khác bỏ rơi.” Chung Hân Nhiên không hề tức giận, ngược lại cười nói, “Mày đang nói đến mẹ mình đấy à!”
“Chung Hân Nhiên!”
“Đúng rồi, bạn tốt Đồng Hiểu của mày bị Thẩm Thần Bằng bỏ rồi mày biết không?” Chung Hân Văn ngơ ngác một chút, lập tức cười nói, “Chung Hân Nhiên, chị thật đáng thương, chị nhìn thấy Đồng Hiểu hạnh phúc nên tức giận sao? Chị ghen tị vì Thẩm Thần Bằng đối xử tốt với cậu ấy à?”
Chung Hân Nhiên nhếch miệng, “Mày có thể đi hỏi bạn của mình, tạo có nói dối câu nào không
Nếu như trong lòng mày còn coi Đồng Hiểu là bạn, tốt nhất nên khuyến cô ta tránh xa thế giới của chúng ta ra, người như Thẩm Thần Bằng cô ta không giữ nổi đâu.”
Chung Hân Nhiên đi lên lầu, Chung Hân Văn nói theo bóng lưng cô ta, “Cho dù Đồng Hiểu không giữ được thì chị có thể sao? Anh Thẩm không thích chị, chị đừng mơ tưởng nữa.”
Chung Hân Nhiên ngừng bước một chút, cười nhạt nói, “Chúng ta chờ xem.”
Ngày hôm sau Đồng Hiểu đi làm, mắt bị sưng mọng lên
Cô cố ý trang điểm nhẹ để che đi.
Đến trường học, Hà Đình Thu liếc mắt đã nhìn ra, hỏi, “Tối qua cô làm sao thế? Khóc đến sưng cả mắt như vậy.” Đồng Hiểu thản nhiên nói, “Hình như bị dị ứng.” “Ăn gì mà bị dị ứng? Cậu chủ Thẩm dẫn cô đi ăn hải sản à?” Đồng Hiểu lắc đầu, “Tôi và anh ấy chia tay rồi, sau này đừng nhắc đến anh ấy trước mặt tôi.”
“Yêu đương cãi nhau là bình thường, đừng hơi một tí đã nói chia tay, đừng nói đùa.” “Lần này là nghiêm túc, chúng tôi thật sự chia tay rồi.” Hà Đình Thu thấy cô không giống nói đùa, cầm tay cô tò mò hỏi, “Sao đột nhiên lại chia tay? Vì có được rồi nên không trân trọng nữa à?” Đồng Hiểu hơi khó chịu, thì thầm, “Thu Đình, đừng hỏi nữa, tôi không muốn nói gì hết
Tóm lại, chúng tôi chia tay rồi.”
Hà Thu Đình cười trên nỗi đau của người khác, “Tôi biết sẽ có ngày này mà
Lúc đầu ngày nào anh ta cũng dùng xe Bentley đưa đón cô, sau đó lâu lâu mới thấy một lần, sau này thì không thấy đến nữa
Đàn ông đều như vậy cá, chưa có được thì còn trân trọng, đạt được rồi thì chán ngay
Cho nên phụ nữ chúng ta, vẫn nên để đàn ông theo đuổi lâu lâu vào.”