Anh thở dài, vẫn đuổi theo cô, dịu giọng dỗ, “Được rồi được rồi, chúng ta không nhắc đến tiền, em muốn thế nào thì cứ như thế đó. Em xem ở cổng trường có nhiều người như vậy, chúng ta đừng lôi lôi kéo kéo ở đây nữa, theo anh lên xe đi.”
“Đồng Hiểu, em còn không lên xe, có tin anh hôn em trước mặt mọi người không?”
Khóe miệng Đồng Hiểu giật giật, bị Thẩm Thần Bằng nửa kéo nửa ôm nhét vào trong xe. “Phiền anh đưa em về nhà.” “Đến chỗ anh đi, anh đã mua đồ ăn rồi.” “Thẩm Thần Bằng!” “Ngoan, chúng ta làm lành, không cãi nhau nữa được không?”
Thẩm Thần Bằng nhận sai như vậy, Đồng Hiểu cũng không giãy2giụa nữa. Đến nhà Thẩm Thần Bằng, anh đắc ý nói: “Vì lấy lòng em, anh đây đích thân đi chợ mua rất nhiều đồ ăn em thích.”
Đồng Hiểu bĩu môi, nói: “Hôm nào anh nấu một bàn đồ ăn em thích ăn, đó mới gọi là có thành ý.”
“Vậy hả, hôm khác có thời gian anh sẽ học, đúng là làm khó anh rồi.” Vào nhà, Đồng Hiểu vào phòng bếp, bắt đầu bận rộn.
Thẩm Thần Bằng thật sự mua rất nhiều đồ ăn, dẫn đến kết quả là cô bận rộn hai tiếng mới nấu xong cơm.
Thẩm Thần Bằng luôn ở bên cạnh nhìn, như có điều suy nghĩ nói: “Lần sau không mua nhiều đồ ăn như vậy nữa, bảo bối, em vất vả rồi.”7Bữa tối được mang lên, Thẩm Thần Bằng rất phối hợp ăn hết đồ ăn.
“Đồng Hiểu, anh cảm thấy em làm giáo viên thật là lãng phí, hay là anh mở cho em một nhà hàng đi, dựa vào tay nghề của em sẽ có thể nổi tiếng được.” Đồng Hiểu bĩu môi. “Có điều anh không muốn để em quá vất vả, phục vụ một mình anh vẫn hơn.” Ăn cơm xong Thẩm Thần Bằng khăng khăng muốn rửa bát, Đồng Hiểu chỉ đành thỏa hiệp. Nhìn bóng dáng cao lớn của anh đứng trong phòng bếp rửa bát, động tác còn đâu ra đấy.
Chuông điện thoại vang lên, lại là ở nhà gọi đến. Đồng Hiểu chỉ cảm thấy phiền não, nhưng vẫn ấn nút nghe.9“Hiểu Hiểu, con thật sự không có cách nào vay được tiền à? Người ở Bắc Kinh giàu có mà keo kiệt như vậy sao?”
Đồng Hiểu hít sâu một hơi, “Mẹ, mẹ cho con chút thời gian được không? Sáng nay con gửi cho mẹ hai nghìn tệ chắc cũng có thể dùng trước mấy ngày chứ.”
Mẹ cô gào lên, “Bây giờ nằm viện đắt lắm, tiền bây giờ đâu có giá? Hai nghìn tệ đó hôm nay đã nộp hết cho bệnh viện rồi, trước đó thiểu không ít. Còn không gom đủ tiền, ba con sẽ bị đuổi ra khỏi viện, ba con còn chưa khỏe lại.” Đồng Hiểu khẽ nói: “Mẹ, con cần chút thời gian, con sẽ nhanh chóng gom đủ tiền chuyển cho5mẹ. Mong mẹ đừng giục con được không?” Lần này Đồng Hiểu gọi điện thoại với mẹ, Thẩm Thần Bằng đứng ở ngoài cửa đều nghe thấy hết, bao gồm đoạn đối thoại ở trường, anh đã có thể đoán ra đại khái rồi. Anh không đi vào, lòng tự trọng của cô gái này quá mạnh mẽ, anh không muốn cô khó chịu. Đồng Hiểu điều chỉnh lại tâm tạng, đi ra khỏi phòng ngủ, thấy Thẩm Thần Bằng đã rửa bát xong, đang ngồi ở phòng khách xem ti vi. Cô chậm rãi đi đến bên cạnh anh, Thẩm Thần Bằng có chút ngạc nhiên, tưởng là cô muốn chủ động. Nhưng Đồng Hiểu lại nói với anh, “Thẩm Thần Bằng, đưa em về nhà được3không?”
Anh cau mày, giơ tay khẽ ấn lên vai cô, không vui nói: “Đã muộn thế này rồi về nhà làm gì, tối nay em ở đây đi, sáng mai anh đưa em đến trường cũng tiện hơn.”
“Em muốn về lấy ít đồ.”
“Lấy cái gì? Quần áo giày dép ở đây đều có đủ, còn thiếu cái gì, chúng ta đi mua.”
Đồng Hiểu khó nói. Cô muốn về lấy cái thẻ mua đồ An Noãn tặng cô, đổi lấy mười nghìn tệ của Hà Thu Đình, chắc cô ta sẽ đồng ý.
“Đồng Hiểu, có phải em vẫn giận anh chuyện hôm đó không, anh thì chỉ cần em không gật đầu, anh nhất định không ép em cùng anh về nhà, được không?”
Đồng Hiểu nói khẽ, “Em không vì chuyện hôm đó mà giận anh, em chỉ là... có chút tự ti mà thôi.” Thẩm Thần Bằng cười, kéo cô vào trong lòng, “Cô gái ngốc, ở trước mặt anh em tự ti cái gì? Người nên tự ti là anh. Anh có nhiều tiền án như vậy, mà em lại thuần khiết đến thế. Đồng Hiểu, em có để ý quá khứ của anh không?” Đồng Hiểu buồn bã nói: “Em cũng có quá khứ.”
Thẩm Thần Bằng xì một tiếng, cô gái này thật là đáng yêu.
Sau đó Đồng Hiểu không về nhà, nằm ở trên giường suy nghĩ một chút, cô vô cùng tự trách, đó là quà An Noãn tặng, sao có thể nghĩ đến việc quy thành tiền bán đi chứ?
Vì chuyện tiền này mà cô buồn rầu mấy ngày. Đột nhiên có một ngày, cô nhận được một cuộc điện thoại, là công ty cô làm thêm kỳ nghỉ hè gọi đến, hỏi cô có thời gian dịch mấy phần tài liệu không, bởi vì gấp nên tạm thời không tìm được ai, cho nên thù lao vô cùng hấp dẫn.
Đồng Hiểu không dám tin dịch ba phần tài liệu là có thể kiếm được mười nghìn tệ.
Sau khi tan làm, cô vội vội vàng vàng đến công ty. Người phụ trách tiếp đón cô rất nhiệt tình. “Cô Đồng, mấy phần tài liệu này vô cùng gấp, có rất nhiều thuật ngữ chuyên ngành vật lý, phiên dịch bình thường không biết. Kỳ nghỉ hè chúng tôi hợp tác với cô vô cùng vui vẻ, tôi nghĩ ngay đến cô, hy vọng cô có thể giúp chuyện này.”
Đồng Hiểu xem tài liệu, nội dung thật sự rất nhiều, nhưng cuối tuần làm thêm chút cũng có thể hoàn thành nhiệm vụ. “Cô Đồng, chúng tôi rất tin tưởng trình độ phiên dịch của cô, bây giờ chúng tôi chỉ có một yêu cầu, hy vọng cô có thể dịch xong tài liệu trong ba ngày, cô có thể làm được không?” Đồng Hiểu dùng sức gật đầu, “Có thể làm được, tôi có thể làm được. Nhưng tôi có thể ứng trước tiền không?” Người phụ trách hơi khựng lại, sau đó nói: “Đương nhiên có thể chúng ta đã hợp tác nhiều lần như vậy rồi, tôi tin tưởng cổ.”
Lấy được tiền rồi, Đồng Hiểu lập tức chuyển về nhà rồi bắt đầu chuyên tâm dịch. Gần đây Thẩm Thần Bằng hơi bận, nhưng ngày nào cũng đón cô về nhà. Vì nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, gần như ngày nào Đồng Hiểu cũng dịch tài liệu đến rạng sáng.
Cô rất thích phòng sách của Thẩm Thần Bằng, nơi này thiết kế rất đẹp. Cô mượn phòng sách của anh để làm việc. Thẩm Thần Bằng thấy cô vất vả như vậy thì đột nhiên hối hận, nghĩ đi nghĩ lại, anh nghĩ ra được cách này, kết quả lại khiến mình đau lòng.