“Tám mươi tám nghìn tệ hả, đắt quá, cậu chịu chơi thật đấy. Chẳng lẽ là quen biết bạn trai giàu có rồi à?” Lời này đâm vào lòng Hà Thu Đình, cô ta không vui nói: “Tại sao nhất định phải có bạn trai giàu có mới có thể mua túi tốt, phụ nữ chúng ta cũng có thể dựa vào năng lực của mình độc lập về kinh tế.”
Người kia bĩu môi, nhìn về phía Đông Hiểu, “Đúng rồi Đồng Hiểu, nghe nói cậu đang qua lại với anh Thẩm à, có phải là thật không? Đúng là hâm mộ chết đi được, sao cậu lại quen biết anh ấy, anh ấy đối xử với cậu có tốt không?”
Đồng Hiểu cau mày, nhất thời không biết trả lời thế nào.
May mà chuông điện thoại2vang lên, cô mượn cơ hội đi ra ngoài nghe điện thoại. Ấn nút nghe, giọng nói cuốn hút của Thẩm Thần Bằng vang lên, “Đồng Hiểu, có phải hôm nay em phải họp không?” “Đúng vậy, hơn nữa hôm nay tương đối nhiều việc, có thể sẽ rất muộn.”
“Anh bảo tài xế của anh đi đón em, đưa em về nhà”
“Không cần, có muộn thế nào cũng có tàu điện ngầm.”
Thẩm Thần Bằng vẫn không yên tâm, “Một cô gái như em, về nhà muộn như vậy, khu em ở an ninh trật tự lại không tốt, anh sẽ bảo tài xế của anh qua đó.”
“Thẩm Thần Bằng, anh đừng như vậy, em thật sự không sao, về đến nhà em gọi điện thoại cho anh được rồi chứ?”
“Vậy được rồi, em nhớ chú ý7an toàn.” Cúp điện thoại, cuộc họp cũng sắp bắt đầu, Đồng Hiểu chạy về phòng họp, lại đột nhiên bị một cái chân giơ ra ngáng đường, cô ngã xuống đất, đầu gối va vào một tảng đá lớn chảy máu. Cô đau đớn kêu lên một tiếng, nhìn về phía người kia.
Tạ Lâm hừ lạnh, “Đi đường cũng không có mắt à? Đáng đời!” Đồng Hiểu tự nhận là mình chưa bao giờ kết thù kết oán với ai, cô không biết tại sao Tạ Lâm ba lần bốn lượt gây phiền phức cho cô. Đồng Hiểu dùng khăn giấy lau sạch máu, khập khiễng đi vào phòng họp.
Hà Thu Đình nhìn thấy, cau mày lại, “Đồng Hiểu, cô bị làm sao thế, đi ra ngoài nghe điện thoại đã biến mình thành như9vậy, cô đánh nhau à?”
“Tôi không sao, ngã chút thôi.”
“Lát nữa tôi đưa cô về nhà. Thật là mơ hồ, lớn như vậy còn ngã thành như thế.”
Hà Thu Đình tốt bụng muốn đưa cô về nhà, Đồng Hiểu không từ chối, chân cũng đau thật. Đến chỗ ở của Đồng Hiểu, Hà Thu Đình rất kinh ngạc. “Đồng Hiểu, không phải chứ? Cô tiết kiệm đến mức này à? Lại ở gara, truyền ra ngoài cô không sợ bị chê cười à?” Đồng Hiểu cười nói, “Tôi cảm thấy ở đâu cũng giống nhau.” “Anh Thẩm biết cô ở nơi thế này không?”
Đồng Hiểu gật đầu. Hà Thu Đình càng kinh ngạc hơn, “Anh ta lại trơ mắt nhìn cô ở nơi thế này à? Đồng Hiểu, chắc chắn anh ta không thật lòng với5cô, nhất định chỉ là muốn dỗ cô lên giường thôi, cô mau rời xa anh ta đi. Đổi thành bất cứ người đàn ông nào khác, thấy người phụ nữ của mình ở nơi thế này, có thể nào cũng phải đổi nhà cho cô.” Đồng Hiểu vẫn cười khẽ, nghiêm túc nói: “Anh ấy tôn trọng tôi.”
“Cái gì mà tôn trọng cô? Đồng Hiểu, cô đừng có ngốc nữa. Anh ta ở bên ngoài không biết có bao nhiêu căn hộ, bao nhiêu người phụ nữ, cô là người anh ta nhìn trúng trong bao nhiêu người phụ nữ, dựa vào cái gì mua nhà cho những người phụ nữ khác, không mua cho cô chứ? Đồng Hiểu, cô thật thà quá rồi đấy, đổi thành người bình thường sẽ không làm như cô3đâu.”
“Được rồi được rồi, cô đừng bất bình thay tôi nữa, đi vào uống cốc nước đi.” Hà Thu Đình khó chịu nói, “Ai bất bình thay cô, tôi không thèm tốt với cô như vậy đâu. Đồng Hiểu, tôi nói cho cô biết, ở gara lâu sẽ bị bệnh. Tôi có một người bạn ở gara mấy năm, sau đó kết hôn thì không thể sinh con, tóm lại, tôi nhắc nhở cô thế, cô tự thu xếp ổn thỏa đi.”
“Còn nữa, vết thương trên chân cô phải xử lý tốt, nếu không để lại sẹo sẽ rất khó coi.” Nói gì Hà Thu Đình cũng không muốn vào nhà, Đồng Hiểu không kiên trì nữa, hứa hôm khác mời cô ta ăn cơm.
Về đến nhà, cô tìm hòm thuốc ra, tự xử lý vết thương.
Chuông điện thoại vang lên, cô mới nhớ đã hứa với Thẩm Thần Bằng là về đến nhà sẽ gọi điện thoại cho anh. Điện thoại kết nối, đầu kia hỏi, “Đồng Hiểu, em vẫn chưa về đến nhà à?” “Về rồi, về rồi, em vừa về đến nơi, đang định gọi điện thoại cho anh đây. Vừa rồi là Hà Thu Đình đưa em về nhà.”
Thẩm Thần Bằng ở đầu kia hài lòng nói, “Không tệ, anh về rồi sẽ mời cô ta ăn cơm.”
“Vậy thì cô ấy sẽ vui lắm, anh không biết cô ấy thích anh thế nào đâu.”
Thẩm Thần Bằng cười đắc ý nói: “Tất cả phụ nữ đều thích anh, trừ em.”
Đồng Hiểu cười, không nói gì.
“Đồng Hiểu, anh không ở nhà, em có gì dặn dò anh không?” “Em lại không phải là mẹ anh, dặn dò anh cái gì? Hơn nữa anh cũng không phải là trẻ con, chẳng lẽ không thể tự lo liệu cuộc sống à?” Thẩm Thần Bằng khiêu khích: “Em không sợ anh ở bên này tìm phụ nữ à?” “Anh có thể đi tìm, nói với em một tiếng, em sẽ tự động rút lui.” Hai người nói chuyện một lúc lâu, cuối cùng Thẩm Thần Bằng ép cô nói nhớ anh, sau cùng Đồng Hiểu vẫn nói. Cúp điện thoại, cô nghĩ lại cảm thấy ngọt ngào trong lòng, ít nhất biết còn có người sẽ nhớ cô. Thẩm Thần Bằng đi công tác hơn một tuần, tối nào bọn họ cũng sẽ nấu cháo điện thoại, có lúc thậm chí không biết nói gì, dường như nghe thấy hơi thở của nhau là đã cảm thấy trong lòng thoải mái rất nhiều rồi. Từ hôm bị Tạ Lâm ngáng chân, chân Đồng Hiểu đau rất lâu. Vết thương trên đầu gối cũng mới kết vảy. Ở trường học mỗi lần gặp phải Tạ Lâm, Đồng Hiểu đều sẽ đi đường vòng, cố gắng cách xa cô ta. Những hình như người này rất thích gây khó dễ cho cô, luôn cố ý đi đến trước mặt cô, làm nhục cô. Hôm nay lúc tan làm, gặp cô ở trạm tàu điện ngầm, Tạ Lâm giễu cợt, “Ồ, không phải là bám được vào thái tử gia rồi sao? Sao vẫn đi tàu điện ngầm thế này? Lâu lắm không nhìn thấy anh Thẩm, cô bị đá thật rồi à?” Đồng Hiểu không nói gì, đừng nói đây là nơi công cộng, cho dù là ở trường học, cô cũng không muốn cãi nhau với người ta. Nhưng Tạ Lâm không chịu bỏ qua cho cô, tiếp tục làm nhục, “Đồng Hiểu, cô đừng ỷ vào có chút sắc đẹp mà làm bộ thanh cao. Cô tưởng ai cũng có thể làm vợ của thái tử à, cùng lắm chỉ là bị chơi đùa một chút mà thôi, đợi anh Thẩm chơi chán rồi, đến lúc đó cô sẽ đáng thương lắm.”