Đương nhiên anh biết cô không đồng ý, cho nên cũng không nói nhiều.
Đến trường, còn sớm như vậy mà Hà Thu Đình đã ở lớp học rồi. Đồng Hiểu chào cô ta, cô ta chỉ lạnh lùng hỏi một câu: “Anh Thẩm đưa cô đến à?” Đồng Hiểu khẽ gật đầu.
Cô ta hậm hực, “Cô giỏi thật đấy, lần này khẳng định luôn rồi, nói thử xem cô đã quyến rũ anh ta thế nào vậy? Lần trước còn liều chết không thừa nhận, lần này thì qua lại quang minh chính đại rồi.” Đồng Hiểu khẽ nói, “Tôi cũng không nói rõ được, dù sao chúng tôi cũng đã ở bên nhau.” “Nói đơn giản thật đấy. Đồng Hiểu, tôi vẫn luôn tưởng là cô rất đơn thuần, không ngờ cô lại có2bản lĩnh như vậy, ngay cả nhân vật như anh Thẩm cũng bị cô tóm được. Hóa ra hai năm này không phải là cô không ra tay, mà là chưa gặp được đối tượng lớn mạnh làm cổ động lòng. Lần này anh Thẩm mạnh như vậy, cuối cùng cô cũng không kiềm chế được nữa.”
Đồng Hiểu biết tâm trạng cô ta không tốt nên không tính toán chuyện cổ ta châm chọc mình. Bình tĩnh một lúc, Hà Thu Đình hỏi: “Cô có biết trong tấm thẻ mua đồ tối qua có bao nhiêu tiền không?” Đồng Hiểu lắc đầu, “Tôi không biết.” “Cũng đúng, chắc anh Thẩm cho cô rất nhiều loại thẻ như vậy nên cô chẳng quan tâm đâu nhỉ? Tối qua tôi đi kiểm tra thử, bên trong có7một trăm nghìn tệ. Tôi không biết là cô Mạc ra tay hào phóng, hay là được hưởng lây từ cô.”
Đồng Hiểu cũng bị mấy chữ này kinh động, cô hít một hơi, thấp giọng nói: “Không liên quan đến tôi.” “Cho dù thế nào thì tôi vẫn rất vui, mấy ngày trước vừa vặn nhìn trúng một cái túi nhưng quá đắt, không nỡ mua, tối nay tôi sẽ đi mua, cô đi cùng tôi đi.”
“Tôi...” Cô có chút do dự.
Sao thế, cô có hẹn với anh Thẩm rồi à? Vậy bỏ đi, tôi tìm người khác. Có bạn trai rồi sẽ khác, có lẽ sau này hẹn cô cũng khó.” “Tôi rảnh, tan làm tôi đi cùng cô.” Đồng Hiểu tìm cơ hội gọi điện thoại cho Thẩm Thần Bằng, nói với anh9buổi tối đi dạo phố cùng Hà Thu Đình.
Thẩm Thần Bằng ở đầu kia nói với cô, “Em đừng chỉ đi cùng người khác, cũng mua chút đi. Anh nghe em gái anh nói là trong thể có một trăm nghìn tệ, dùng hết rồi thì chỗ anh vẫn còn.” Đồng Hiểu cúp điện thoại, trong lòng rất không thoải mái, dường như một trăm nghìn này chính là tiền nhà anh bố thí, khiến cô có cảm giác không ngẩng đầu lên nổi. Nghĩ lại thì bọn họ vốn thuộc về hai thế giới khác nhau. Có cố gắng thể nào thì cô cũng không thể so sánh với bối cảnh nhà anh được. Hà Thu Đinh thấy có gọi điện thoại, không nhịn được châm biếm, “Sao thế, đi dạo phố cùng tôi5cũng phải báo cáo với anh ta à? Đồng Hiểu, chút chuyện này cô cũng không làm chủ được hả? Tình yêu như vậy có thất bại quá không?” “Không phải, chỉ là nói với anh ấy một tiếng, buổi tối không cần đến đón tôi.”
Đồng Hiểu vô tình nói một câu mà đã tác động sâu sắc đến Hà Thu Đình, cô ta không cam lòng, tại sao chuyện tốt như vậy lại không đến lượt cô ta?
Nếu như bạn gái của Thẩm Thần Bằng không phải người bên cạnh, có lẽ cô ta sẽ không so bì, ganh tị nhiều như vậy.
Sau khi tan làm, Hà Thu Đình lái xe đưa Đồng Hiểu đến trung tâm thương mại của Mạc thị.
Đồng Hiểu không ngờ cái túi xách Hà Thu Đình thích lại có3giá tám mươi tám nghìn tệ, điều này khiến cô há hốc mồm. “Đồng Hiểu, cô cảm thấy cái túi này đẹp không?” Hà Thu Đình cầm ở trên tay thử đi thử lại, không rời ra được. Nhân viên của quây cũng luôn nói bên tại Hà Thu Đình, nói cái túi này rất xứng với khí chất của cô ta. Đồng Hiểu nhỏ giọng hỏi cô ta, “Cái túi này đắt như vậy, chắc chắn cô muốn mua hả?” Hà Thu Đình rất khoa trương lớn tiếng nói: “Chút tiền này đã tính là đắt à? Đồng Hiểu, cô đúng là chưa trải sự đời, bây giờ túi đều đắt như vậy, cũng chỉ có cô vẫn còn dùng cái túi mấy trăm tệ thời đại học thôi.”
Người qua lại trong cửa hàng đều nhìn về phía Đông Hiểu, Đồng Hiểu vô cùng lúng túng.
Cuối cùng Hà Thu Đình vẫn mua cái túi này, cô ta vui vẻ kéo Đồng Hiểu đi dạo quầy chuyên bán quần áo.
“Đồng Hiểu, bây giờ cô không phải là người bình thường, ở bên anh Thẩm rồi, có nên vứt hết quần áo giá rẻ đi, phải ăn mặc thật đẹp mới có thể xứng với anh ta.”
Hà Thu Đình đi vào thứ ba cái váy, tiêu nốt mười hai nghìn tệ còn lại trong thẻ. Tốc độ này khiển Đồng Hiểu mở mang tầm mắt.
“Đồng Hiểu, tôi cảm thấy cái váy này rất thích hợp với cô, hay là cô thử đi?”
Đồng Hiểu lắc đầu, “Không, tôi không thích lắm.” Hà Thu Đinh mắng cô, “Đúng là không có mắt nhìn.”
Đi ra khỏi cửa hàng quần áo, Hà Thu Đình lại kéo Đồng Hiểu đến quầy chuyên bán túi xách.
Đồng Hiểu cau mày, “Thu Đình, không phải cô đã mua túi rồi sao?” “Đúng vậy, tôi xem thôi, xác định mục tiêu tiếp theo của mình, đợi kiếm được tiền tôi sẽ đón nó về nhà.” “Cô không cảm thấy những cái túi cô xem đều rất đắt à?”. “Thể đã là gì, cô biết cái túi gần đây Đường Tịnh dùng bao nhiêu tiền không? Cô ấy sinh cho chồng một đứa con trai, nhà chồng thưởng cho cô ấy bản hạn chế, chín trăm chín mươi nghìn tệ đó.”
Đồng Hiểu hít một hơi.
“Đồng Hiểu, cô đúng là thiển cận. Cô phải mở mang kiến thức hơn đi, nếu không thật sự không xứng với anh Thẩm đâu.” Đồng Hiểu mím môi, không nói thêm gì nữa. Cô bị Hà Thu Đình kéo đến một quầy chuyên bán túi xách khác, vô tình gặp Chung Hân Nhiên ở đó. Chung Hân Nhiên rất thân thiết chào cô, “Đồng Hiểu, trùng hợp thật.”
“Em chào chị.”
“Đồng Hiểu, em tùy ý xem đi, thích cái nào chị tặng em.”
“Cảm ơn chị.” Đồng Hiểu giả vờ nhìn một vòng. “Sao thế, không chọn được cái nào à?” Chung Hân Nhiên hỏi.
“Những cái túi này đều cần khí chất để tôn lên, không thích hợp với em.”
Chung Hân Nhiên cười nói: “Em nói cái gì thế, khí chất của em rất tốt, hay là thế này đi, để hôm nào đó chị đến thuyết phục anh Thẩm nhà em mua giúp em mấy cái, coi như là chiều có việc làm ăn của chị.”
Đồng Hiểu cảm thấy lúng túng.
“Đồng Hiểu, hôm nào cùng anh Thẩm ra ngoài chơi đi, suốt ngày sống thế giới hai người có ý nghĩ gì chứ, mọi người cùng chơi mới thú vị.” Đồng Hiểu càng lúng túng hơn. Đi ra khỏi cửa hàng đó, Hà Thu Đình hỏi Đồng Hiểu, “Người vừa nãy là ai thể?”
“Chị gái Chung Hân Văn.”