An Noãn đuổi theo, kéo tay anh, nghiêm túc hỏi: “Cãi nhau thật đấy à, anh nói cho em biết rốt cuộc là vì chuyện gì?” Thẩm Thần Bằng dừng bước lại, hỏi: “An Noãn, có phải phụ nữ các em đều không có trái tim không? Đàn ông làm trâu làm ngựa cho các em, còn phải chịu cơn giận của các em?” An Noãn cười: “Câu này hình như nói ngược rồi.” Thẩm Thần Bằng bực bội: “Anh chưa bao giờ gặp người phụ nữ nào quá đáng như vậy
Anh đối xử tốt với cô là chuyện đương nhiên, đáng đời anh bị cô làm tổn thương hết lần này đến lần khác.” An Noãn đi theo Thẩm Thần Bằng vào phòng anh: “Anh, rốt2cuộc anh và cô Đồng làm sao thế? Anh nói với em đi, có lẽ em có thể giúp được anh.” Thẩm Thần Bằng kể hết những chuyện xảy ra mấy ngày nay cho An Noãn, giấu ở trong lòng thật sự cũng khó chịu, anh muốn phát tiết ra ngoài
Nói xong anh thấy An Noãn ngây người ra
Anh cười tự giễu: “Em cũng cảm thấy anh rất ngốc đúng không? Rõ ràng người ta không có ý với anh, anh còn...” “Anh, anh yêu cổ Đồng thật rồi à?” Thẩm Thần Bằng tỏ ra rất nhạy cảm, gắt gỏng: “Ai yêu cô ta? Anh sẽ yêu người phụ nữ không biết tốt xấu như vậy à? Chỉ là muốn chút mới mẻ, chơi đùa chút mà9thôi.” An Noãn tức giận: “Thẩm Thần Bằng, em cảnh cáo anh, nếu anh thật sự chỉ là chơi đùa thì mau đổi đối tượng đi
Nếu không, ngày nào đó cô trù Đinh Đinh, em sẽ tìm anh tính sổ.”
Thẩm Thần Bằng cười: “Em yên tâm, cho dù cho cô ta mười lá gan, cô ta cũng không dám trù Đinh Đinh.” Lúc Thẩm Thần Bằng nói lời này, An Noãn luôn quan sát vẻ mặt anh, nhắc đến Đồng Hiểu là người này lại sôi nổi hẳn lên, còn ở đẩy mạnh miệng nữa.
Cô cũng không vội vạch trần anh, ngược lại nghiêm túc nói: “Anh, thật ra em rất hiểu tâm trạng của Đồng Hiểu
Người phụ nữ nào dám đi theo anh, phải có nội6tâm rất mạnh mẽ, bị anh cảm động là một chuyện, có dũng khí ở bên anh lại là một chuyện khác
Nếu như em là Đồng Hiểu, em cũng muốn tìm một người đàn ông bình thường, cưng mình như bảo bối trong lòng bàn tay.” Thẩm Thần Bằng tức giận: “Em dựa vào cái gì cảm thấy anh sẽ không cưng chiều cô ta trong lòng bàn tay?”
“Không phải một mình em cảm thấy như vậy, mọi người đều cảm thấy như vậy
Anh là thái tử gia bị phụ nữ chiều hư rồi, phụ nữ đối với các anh mà nói chỉ là một món đồ chơi thôi.” Thẩm Thần Bằng tức điên lên: “An Noãn, người khác không hiểu anh, em cũng không hiểu anh0à?” An Noãn cười lấy lòng: “Đương nhiên em biết anh là người chung tình, nhưng Đồng Hiểu không biết
Nếu anh thật sự thích cô ấy thì nên biểu hiện thật tốt, để cô ấy nhận định anh, hiểu anh
Cái thời đại này hiếm lắm mới có thể gặp được một người mình thích và nguyện ý không màng tất cả vì người đó.”
Đồng Hiểu không ngờ cô vẫn có thể nhìn thấy Thẩm Thần Bằng ở trường học
Hầu như ngày nào anh cũng đưa đón Mạc Tử Ý đúng giờ, giống như một phụ huynh bình thường, tiến hành trao đổi cơ bản nhất với giáo viên
Đối với Đồng Hiểu, anh không có bất cứ hành động gì vượt quá quy củ nữa
Nhưng thời gian dài7rồi, ở trường học truyền ra tin ở lớp mẫu giáo bé có một phụ huynh đẹp trai nhiều tiền.
trường học không ít giáo viên gia đình rất có bối cảnh, nghe ngóng được thân phận của Thẩm Thần Bằng, ai cũng nghĩ đủ cách đến gần anh
Cũng có người vì thế mà ra sức tiếp cận Đồng Hiểu và Hà Thu Đình
Hà Thu Đình rất không phục, luôn lẩm bẩm trước mặt Đồng Hiểu: “Thật là buồn cười, trước đây luôn bắt nạt chúng ta, bây giờ biết gia đình Mạc Tử Ý ở lớp chúng ta rất có bối cảnh thì ai cũng đến lấy lòng
Chúng ta còn chưa quyến rũ nổi Thẩm Thần Bằng, còn muốn chúng ta tạo cơ hội cho bọn họ, đúng là kẻ ngốc nói chuyện đùa”
Hà Thu Đình đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, nói: “Đúng rồi Đồng Hiểu, lần trước ba mẹ Mạc Tử Ý đưa nó đến trường học, nói là muốn mời chúng ta ăn cơm, sao gần đây không có động tĩnh gì thế?” Đồng Hiểu chỉ hờ hững nói một câu: “Cho dù mời, chúng ta cũng không thể đi.” “Tại sao không thể đi? Phụ huynh cảm ơn thầy cô chăm sóc, mời thầy cô ăn bữa cơm thì làm sao? Nếu bọn họ đã có lòng, cô lại tiền từ chối à?”
Đồng Hiểu nhăn mặt, không nói gì
“Đồng Hiểu, cô đừng giả vờ thanh cao, thật ra nói không chừng trong lòng cô rất mong đợi đấy
Dù sao nhà như vậy mời khách không chỉ đơn giản là mời khách
Dưới trướng tập đoàn Mạc thị có nhiều trung tâm thương mại rạp chiếu phim như vậy, ngài Mạc tùy tiện cho hai cái thẻ là chúng ta đã phát tài rồi.” Đồng Hiểu cau mày lại, thấp giọng nói: “Thu Đình, cô nhất định không thể nghĩ như vậy.” Hà Thu Đình không để tâm: “Đồng Hiểu, cô quá ngây thơ rồi, cái trường học này có lẽ cũng chỉ có cô là không nhận quà của phụ huynh thôi
Thật ra thì không phụ huynh nào để ý chút tiền đó cả, cô nhận người ta còn yên tâm hơn.” Đồng Hiểu không muốn tiếp tục cái đề tài này nữa, cô thu dọn lại lớp học, chuẩn bị rời đi
Hà Thu Đình nói quái gở: “Có cần tôi đưa cô về không, tôi thấy ngày nào cô cũng bắt tàu điện ngầm rất vất vả
Thật ra nếu lần nào cô cũng nhận tâm ý của phụ huynh thì cũng không đến nỗi đáng thương như vậy.”
“Không cần, đi tàu điện ngầm rất tiện.” Đồng Hiểu đi đến cổng trường, Chung Hân Văn lái chiếc Porsche của mình dừng lại trước mặt cô
cửa kính xe hạ xuống, cô ta deo kính den, vẫn là vẻ cao ngạo lạnh lùng, thấp giọng nói: “Lên xe!” Nhất thời Đồng Hiểu không biết nên làm thế nào
Chung Hân Văn quay đầu qua, lớn tiếng quát: “Tôi bảo cậu lên xe!” Đồng Hiểu cắn môi, cuối cùng vẫn ngồi vào ghế phụ
Chung Hân Văn lái xe rất thuần thục, vẻ mặt lạnh lùng, hình như không hề muốn trao đổi gì với cô
Cô thấp giọng nói: “Đưa tớ đến trạm tàu điện ngầm gần đây là được rồi.” Chung Hân Văn chế nhạo: “Đồng Hiểu, cậu tưởng là tôi đưa cậu về nhà à? Tôi không phải là người tốt như vậy.” Đồng Hiểu cau mày: “Vậy cậu muốn đưa tớ đi đâu?”
“Sinh nhật Chương Lâm Vân, anh ấy ước với tôi một điều, hy vọng có thể gặp được cậu ở party sinh nhật của anh ấy.” Chung Hân Văn nói rồi cười tự giễu: “Đồng Hiểu, có phải cậu cảm thấy cậu cực kỳ có cảm giác thành tựu không, cậu làm cho người đàn ông này say mê điên đảo, mà kẻ ngốc như tôi lại đích thân bắt cậu qua đón sinh nhật với anh ấy.”