Cô ta bị dọa vội vàng ngậm miệng lại: “Cô..
cô Chung, xin hỏi cô có gì dặn dò?” Chung Hân Nhiên tùy ý hỏi: “Hôm nay anh Thẩm cũng ở đây à?” “Đúng vậy, anh ấy đang ở phòng V3.” “Vẫn là cùng cô gái lần trước à?”
Lễ tân gật đầu
Chung Hân Nhiên cau mày lại, rời đi.
Đợi cô ta vào thang máy rồi, lễ tân thấp giọng nói: “Cô Chung này nhất định là thích anh Thẩm của chúng ta, nếu không tại sao ngày nào cũng đến đây ăn cơm, nhất định là muốn tạo cơ hội gặp mặt anh Thẩm
Chỉ tiếc nàng có tình mà chàng vô ý.”
“Không thể nói trước được, nói không chừng tương lai cô Chung sẽ trở2thành vợ của anh Thẩm, dù sao ở trong giới bọn họ để ý môn đăng hộ đối hơn
Năm đó chuyện anh Thẩm chọn vợ truyền đi sôi sùng sục, sau đó không phải có gái kia cũng bị đá sao?” Chỉ cần có thời gian là Chung Hân Nhiên sẽ đến câu lạc bộ Noãn ăn cơm
Một phần là do bầu không khí nơi này thật sự rất tốt, cũng đủ đẳng cấp, ở Bắc Kinh không tìm được nơi thứ hai
Quan trọng nhất là cô ta hy vọng có thể gặp được Thẩm Thần Bằng.
Nhưng số lần đi càng nhiều, thất vọng cũng càng lớn
Lần đầu tiên thấy Thẩm Thần Bằng và Đồng Hiểu, cô ta chỉ nghĩ anh muốn chút mới9mẻ, tìm một người non nớt vui đùa một chút
Nhưng qua nhiều ngày như vậy, Thẩm Thần Bằng lại đưa Đồng Hiểu đến đây lần nữa.
Cô ta đột nhiên có chút hâm mộ Hiểu Đông, nhưng lại thấy không phục
Dựa vào cái gì mà người không có thân phận không có địa vị như Đồng Hiểu lại có thể có được Thẩm Thần Bằng xem trọng? Mà bọn họ đã từng xem mắt, anh lại không buồn nhìn cô ta thêm một cái
Cô ta lái xe về đến nhà, nhìn thấy em gái Chung Hân Văn đi từ trên tầng xuống, hình như định ra ngoài.
“Chung Hân Văn.” Cô ta gọi
Chung Hân Văn dừng bước lại, giễu cợt hỏi: “Chị có gì dặn dò6à?” “Bạn tốt Đồng Hiểu của mày thủ đoạn thật cao siêu, lại quyến rũ được Thẩm Thần Bằng
Mày nghe nói đến Thẩm Thần Bằng rồi chứ? Anh ấy là con trai độc nhất của Thẩm Diệc Minh, thái tử gia chân chính trên ý nghĩa ở Bắc Kinh.” Chung Hân Văn theo bản năng cau mày lại: “Chị nói Đồng Hiểu và Thẩm Thần Bằng ở bên nhau?” “Đúng vậy, không phải mày là bạn thân nhất của cô ta sao? Mày lại không biết à?” Chung Hân Văn càng cau mày chặt hơn
“Thật ra tao rất lo lắng cho cô ta, Thẩm Thần Bằng là người thế nào cơ chứ? Nhất thời muốn sự mới lạ, chơi chán rồi sẽ vứt bỏ,0đến lúc đó có lẽ người bạn kia của mày sẽ thân bại danh liệt
Nghĩ thấy thật đáng thương, một cô gái đang yên ổn, tìm một người đứng đắn mà lấy tốt biết bao, tại sao phải tham hư vinh tìm đến Thẩm Thần Bằng chứ, sau này thế nào cũng có lúc cô ta bị giày vò.”
Sau khi Chung Hân Nhiên rời đi, mãi mà Chung Hân Văn chưa hoàn hồn lại được.
Chung Hân Văn cầm điện thoại lên định gọi cho chương Lâm Vân, do dự rất lâu vẫn không gọi
Cô ta không thể chỉ nghe lời một phía từ Chung Hân Nhiên được, cô ta biết Đồng Hiểu không phải là người như vậy.
Thẩm Thần Bằng và Đồng Hiểu ăn7cơm ở câu lạc bộ xong, anh kéo cô đi dạo trên đường một lúc
Lúc đi ngang qua ngân hàng, Đồng Hiểu đi vào trong
Anh biết cô đi chuyển tiền về nhà thì cảm thấy đau lòng, lại không thể lộ liễu giúp đỡ cô, sợ tổn thương lòng tự trọng của cô
Đồng Hiểu rút năm nghìn tệ ra, chuyển đến thẻ của Chu Vũ Vi
Cô nghĩ bây giờ em trai đi làm rồi, có lẽ sau này gánh nặng của cô sẽ bớt đi một chút
Bây giờ đã đến tuổi thích hợp để lấy chồng rồi, cổ cũng muốn tích cho mình ít của hồi môn, nhưng mỗi tháng trong thẻ đều không còn thừa tiền
Đồng nghiệp ở trường thỉnh thoảng sẽ hỏi cô: “Đồng Hiểu, những năm này cô đi làm tích được không ít tiền nhỉ, chưa bao giờ thấy cô mua quần áo mới cả” Mỗi lần như vậy, Đồng Hiểu đều không biết nên trả lời thế nào
Các cô gái tầm tầm tuổi cô hầu như đều là con độc nhất, được ba mẹ hết lòng yêu thương chiều chuộng, Đồng Hiểu lại khác với bọn họ, cái gì cũng phải dựa vào bản thân
Có lúc, cô nghĩ thấy không công bằng, nhưng thời gian dài rồi, dần dần cô cũng quen
Rất nhiều thứ cô không có cách nào thay đổi, chỉ có thể chấp nhận
Đi từ ngân hàng ra ngoài, Thẩm Thần Bằng đang đứng ở bên đường đợi cô, dưới ánh đèn đường, nhìn anh càng thêm cao lớn hơn, bộ âu phục may đo vừa vặn làm nổi bật khí chất con nhà giàu
Đứng rất gần nhưng cô cảm thấy khoảng cách giữa bọn họ rất xa rất xa, dường như đi thể nào cũng không đến trước mặt anh được
Cô đột nhiên có chút sợ hãi, sợ sẽ đi phải con đường u mê, cuối cùng cũng không tìm được đường quay đầu
Thẩm Thần Bằng nhìn thấy cô thì liền đi qua, rất tự nhiên giơ tay ôm cô
Đồng Hiểu nhạy cảm đẩy tay anh ra, lạnh lùng nói: “Thẩm Thần Bằng, xin anh đừng động tay động chân với tôi.” Thẩm Thần Bằng ngẩn ra, sau đó lại ôm chặt: “Em sao thế? Không phải vừa rồi vẫn rất tốt à, có phải là vừa mất tiền nên tâm trạng không tốt không? Hay là thế này, em mất bao nhiêu tiền, tôi cho em.” “Ai cần tiến của anh!” Đồng Hiểu quát lên.
Thần Bằng không vui cau mày, thấp giọng nói: “Được, không nhắc đến tiền, chúng ta theo đường cũ trở về câu lạc bộ, tôi đưa em về nhà.” “Không cần, bên này có trạm tàu điện ngầm, tôi tự đi tàu điện ngầm về.” Đồng Hiểu nói rồi đi thẳng về phía trước
Thẩm Thần Bằng bị chọc tức, đuổi theo cầm chặt cánh tay cô, lạnh mặt chất vấn: “Đồng Hiểu, em cau có với ai hả? Em đừng có ỷ vào việc tối có chút ý với em mà phùng mang trợn mắt với tôi
Từ trước đến nay không có ai dám quát tối như vậy đâu!” “Xin lỗi, tính tôi chính là như vậy đấy, sau này anh cách xa tôi ra.” Đồng Hiểu nói xong đi qua đường, chạy đến trạm tàu điện ngầm đối diện
Thẩm Thần Bằng nhìn bóng lưng cô đi qua đường phố, tức giận đến nỗi muốn đi qua đánh cho cô một trận
Cái người phụ nữ không biết tốt xấu này, anh đã hạ mình như vậy rồi, cô còn không biết chừng mực, cứ khiến anh khó chịu hết lần này đến lần khác
Anh hậm hực, lẩm bẩm trong lòng, không phải là một người phụ nữ sao, Thẩm Thần Bằng anh muốn kiểu phụ nữ thế nào mà không tìm được, cần gì phải chịu khuất nhục ở trước mặt cô như vậy
Bỏ đi, kiểu phụ nữ không có lương tâm như vậy, sau này cách xa thì tốt hơn
Thẩm Thần Bằng lái xe về thẳng nhà họ Thẩm, An Noãn đang ngồi ở phòng khách xem ti vi, có thể tưởng tượng được, nhất định Huy đang vật lộn dỗ hai đứa bé ngủ
“Anh, anh về rồi.” Tiếng “anh” này của An Noãn khiến Thẩm Thần Bằng nổi đầy da gà.