Thẩm Thần Bằng cau mày lại, lạnh lùng nói: “Đồng Hiểu, tôi không so đo với một bệnh nhân, nhưng nếu như em còn nói lời khiến tôi tức giận nữa, tôi sẽ không khách sáo đâu.”
Thẩm Thần Bằng, tôi đang nghiêm túc
Tôi không chơi nổi với anh.” Anh thở dài: “Tôi vẫn thích dáng vẻ em bị bệnh yếu ớt nằm ở trên giường hơn.” Khóe miệng Đồng Hiểu giật giật, không nói thêm gì nữa.
Ăn sáng xong cô nằm ở trên giường nghỉ ngơi, Thẩm Thần Bằng thì yên tĩnh ngồi ở bên cạnh nghịch điện thoại, giống như thật sự thực hiện cam kết, không quấy rầy cô
Nhưng một người khác phải sống sờ sờ ở bên cạnh, sao cô có thể yên tâm chìm2vào giấc ngủ được?
Hình như Thẩm Thần Bằng nhìn thấu tâm tư của cô, cười nói: “Em không ngủ được à? Đồng Hiểu, em cũng ngủ đủ nhiều rồi
Em nằm đó đi, chúng ta nói chuyện chút.”
“Quan hệ của em và Chương Lâm Vẫn là thế nào?” Đồng Hiểu mím môi, thấp giọng trả lời: “Không có quan hệ.” “Vậy là tốt nhất, đỡ được không ít phiền phức
Bắt đầu từ bây giờ, em phải cố gắng hết sức duy trì khoảng cách với đàn ông, em biết chưa?” Đồng Hiểu nghe anh nói vậy, hậm hực: “Thẩm Thần Bằng, anh coi mình là cái gì hả?” “Người đàn ông của em! Đồng Hiểu, tôi không tin em không nhìn ra tâm tư của tôi
Sau này em gần9gũi với người đàn ông nào, tôi sẽ gây phiền phức cho người đó.” Thẩm Thần Bằng cứ ở mãi nhà Đồng Hiểu
Bữa trưa, Đồng Hiểu nấu hai bát mì, mỗi người một bát
Lúc cô nấu, Thẩm Thần Bằng luôn đứng ở bên cạnh nhìn chằm chằm cô, nhìn đến nỗi khiến cô thấy căng thẳng
Đột nhiên anh đi đến chỗ cô, ôm chặt cô từ phía sau.
“Thẩm Thần Bằng, đừng như vậy.” “Bảo bối, cho tôi ôm em một lúc thôi, ôm một lúc là được rồi.” Thẩm Thần Bằng dựa đầu vào vai cô, cô đột nhiên cảm thấy vào giờ phút này, giọng anh, ngữ khí của anh, tâm trạng của anh có chút xa lạ
“Ai là bảo bối của anh, Thẩm Thần Bằng, anh6đừng linh tinh.” Đồng Hiểu nói xong, anh lập tức buông tay ra, khôi phục lại bộ mặt lưu manh, cười nói: “Em không làm bảo bối của tôi, vậy em muốn làm bảo bối của ai?” Đồng Hiểu không lên tiếng, im lặng xụ mặt xuống
Giác quan thứ sáu của phụ nữ rất mãnh liệt, cô nghĩ bảo bối trong lòng anh nhất định là người khác
Hai bát mì đã xong, Thẩm Thần Bằng nhìn bát mì nóng hổi, vẻ mặt có chút phức tạp
“Anh không thích ăn mì à?” Cô thấp giọng hỏi
Anh cười lắc đầu: “Trước kia rất thích ăn, có điều đã quên mất bao lâu chưa ăn lại rồi.” Anh nếm hai miếng, liền khen ngợi: “Mùi vị rất ngon.” Thẩm Thần Bằng0ăn xong hết bát mì, Đồng Hiểu ăn một nửa rồi không ăn được nữa
Anh dùng đũa gõ lên trán cô: “Thật là lãng phí!” Đồng Hiểu thu dọn bát đũa, chuẩn bị rửa bát, Thẩm Thần Bằng ở bên cạnh nhìn, nghiêm túc nói: “Chỉ có hai cái bát thôi mà, đừng rửa, vứt đi.” Đồng Hiểu trừng anh một cái, tức giận hừ giọng: “Đúng là giọng điệu của công tử nhà giàu.” “Vậy để tôi rửa, em vẫn đang ốm mà.” Đồng Hiểu từ chối: “Không cần, tôi không dám để anh rửa bát.” Thẩm Thần Bằng gãi đầu, thở dài: “Đúng là tôi chưa từng rửa bát, thế này đi, tôi xem em rửa thế nào, lần sau tôi sẽ biết.” Hôm nay Đồng7Hiểu thật sự mở mang kiến thức rồi, rửa bát cũng phải học tập
Bọn họ quả nhiên không phải là người cùng một thế giới
Thẩm Thần Bằng cảm thấy mình thật là thần kì, cùng Đồng Hiểu ở trong căn phòng nhỏ của cô cả ngày, không làm cái gì cả, chuyện nhàm chán như vậy mà anh lại làm được
“Đồng Hiểu, buổi trưa tôi ở đây ăn mì với em, buổi tối có phải em nên cùng tôi ra ngoài ăn đồ ngon không?”
“Tôi...”
Đồng Hiểu vẫn muốn từ chối, anh ngắt lời cô: “Tôi ra ngoài đợi em, em thay quần áo xong thì ra.” Thẩm Thần Bằng cầm chìa khóa xe đi thẳng ra ngoài, Đồng Hiểu thở dài, đi đến tủ quần áo tìm quần áo
Cô đột nhiên phát hiện cô lại mặc quần áo ngủ ở trong phòng cả ngày với một người đàn ông
Thẩm Thần Bằng đưa cô đến câu lạc bộ Noãn
“Câu lạc bộ này tương đối yên tĩnh, không có những người tạp nham, lúc một mình tôi rất thích đến nơi này ăn cơm.”
Đồng Hiểu không nhịn được nói: “Anh lại có lúc một mình à?” Thẩm Thần Bằng híp mắt lại quan sát cô, cười nói: “Lời này nghe sao lại chua vậy chứ.” Đồng Hiểu nghiêng đầu đi chỗ khác, giải thích: “Tôi chỉ cảm thấy kiểu con nhà giàu như anh, bên cạnh nhất định có rất nhiều phụ nữ.” “Em nghĩ nhiều rồi, đã rất lâu tôi không có bạn gái cố định rồi.” Đồng Hiểu không biết tại sao, trong lòng lại đang suy nghĩ lời anh
Cô không dám nói ra nghi ngờ
Đến phòng riêng của anh, Thẩm Thần Bằng bảo đầu bếp nấu một bàn món Cẩm Giang
Đồng Hiểu nhìn từng món đồ ăn quen thuộc trên bàn, nói lí nhí: “Thật ra không phải tôi rất thích ăn món Cẩm Giang.”
Thẩm Thần Bằng ngẩn ra, hỏi: “Con gái các em không phải đều thích đồ ăn quế nhà ở? Em gái tôi lớn lên ở Giang Thành từ nhỏ, em ấy rất thích đồ ăn Giang Thành
Ba tôi và em rể tôi vì muốn em ấy vui mà hai người đều học nấu món Giang Thành dỗ em ấy.”
Đồng Hiểu cúi đầu nói: “Đồ ăn quê nhà có nghĩa là mùi vị của mẹ, từ nhỏ đến lớn, tôi rất ít được ăn đồ mẹ nấu.”
“Vậy nhà em ai nấu cơm?”
“Lúc tôi còn nhỏ thì chị tôi nấu
Sau đó tôi lớn rồi thì do tôi nấu.”
“Mẹ em rất bận à?”
Đồng Hiểu khẽ cười, không trả lời.
Hình như Thẩm Thần Bằng hiểu ra cái gì đó, có chút đau lòng
Anh vuốt tóc cô, nói đùa: “Từ nhỏ đã nấu cơm, xem ra tài nấu nướng nhất định không tệ, đợi em khỏi bệnh rồi phải nấu một bàn ăn cảm ơn tới đây.”
Lễ tân đang báo cáo với An Noãn: “Cô An, anh Thẩm lại đưa cô gái lần trước đến câu lạc bộ ăn cơm.” “Vẫn là người trước đó à?”
“Vâng, chính là người lần trước, anh Thẩm ôm vai cô gái đó rất thân mật.”
“Được, tôi biết rồi.”
Báo cáo xong, lễ tân thở dài: “Kiếp trước cô gái kia tích được cái phúc gì mà lại được anh Thẩm thích chứ
Ngày nào mình cũng đứng ở đây, nhìn mình cũng không tệ, sao anh ấy lại không thích mình?” Một lễ tân khác cười khẽ nói: “Cô tưởng ai đi theo anh Thẩm cũng hạnh phúc sao? Tôi thì không cho là như vậy
Ai được anh ấy thích thì xui xẻo rồi.” “Sao lại xui xẻo chứ, đi theo anh Thẩm, châu báu trang sức, xe nhà, dâu có thiếu cái gì? Chúng ta cố gắng làm việc cả đời cũng không có được những thứ đó.”