Hôm nay là ngày đầu tiên cô đi làm sau kỳ nghỉ hè, trở về trường, các đồng nghiệp nhao nhao tụ họp, cùng nhau tám chuyện trong kỳ nghỉ
“Tôi và chồng tối tháng bảy đi Hồng Kông, tháng tám đi Paris, tiêu không ít tiền đấy
Nhìn đồng hồ đeo tay của tôi này, một trăm nghìn tệ đẩy, nếu không phải chồng tôi cứ đòi mua cho tôi bằng được, thì tôi cũng xót ruột lắm.” “Chồng chị thương chị thật đấy, hai tháng này tối đi nghỉ ở Mỹ, nhưng chồng tôi bạn không đi cùng.” Người ngoài nhìn vào cứ nghĩ nơi này mọi người đều đơn thuần, nhưng thật ra nơi này cũng có ganh đua so sánh, có2đấu tranh, có hư vinh
Nghe mọi người nói chuyện, Đồng Hiểu im lặng quay đi
Nhưng trong tích tắc cô xoay người vì có người gọi cô: “Đồng Hiểu, nghỉ hè cô đi đâu?” Cô cười cười xấu hổ: “Tôi không đi đâu chơi cả, chỉ ở Bắc Kinh thôi.”
Nghe câu trả lời của cô, nét mặt mấy người kia rất khoa trương: “Đồng Hiểu, có thể nào vậy, hai tháng nghỉ hè tốt như vậy cô lại không ra ngoài đi chơi.”
“Tôi ở lại Bắc Kinh làm thêm, làm phiên dịch cho một công ty.”
Hà Thu Đình tỏ vẻ ghen ghét: “Đồng Hiểu, cô có cần liều mạng như thế không? Công việc của chúng ta cũng rất tốt, cô còn đi làm9thêm, truyền đến tai người khác lại cho rằng lương chúng ta thấp, như vậy không phải bôi xấu thanh danh trường ta sao?” Đồng Hiểu không biết phải nói gì, may là có người đến thông báo họp mới giúp cô hết khó xử
Trường mẫu giáo song ngữ Anh Đốn là trường mẫu giáo quý tộc tốt nhất, rất nhiều con cái của minh tinh, doanh nhân đều học tập ở đây, Đồng Hiểu đã làm ở đây được ba năm
Lượng một trăm nghìn một năm, mới nghe thì đãi ngộ không tệ
Nhưng một người ngoại tỉnh như cô, sống ở thành phố lớn như thế này, mỗi tháng trừ tiền thuê nhà, cơm nước, xe cộ các loại thì cũng chẳng6còn bao nhiêu.
Mỗi năm học mới đều tổ chức họp đầu năm, hiệu trưởng dõng dạc phát biểu trên bục, còn bên dưới giáo viên mỗi người một việc.
Giáo viên ở nhà trẻ này được chia làm ba loại chính, một là người Bắc Kinh, phần lớn đều là người trong nhà có tiền có quyền, hoặc được gả vào gia đình tốt, mà cả hai loại người này ngay cả hiệu trưởng cũng không dám tùy tiện chọc giận họ
Loại người thứ hai là giáo viên nước ngoài được trả lương cao, loại này chiếm một nửa giáo viên trong trường
Loại thứ ba chính là những người như Đồng Hiểu, Hà Thu Đình, nhờ sự cố gắng nỗ lực của bản thân0xin được công việc này.
Có biết bao nhiêu sinh viên giỏi cố gắng xin vào trường này, vì ở trường này có thể gặp nhiều nhân vật có mặt mũi, muốn gả cho người có tiền cũng không phải việc khó
Trường học có rất nhiều ví dụ điển hình, đây cũng là mục tiêu phấn đấu của không ít giáo viên.
Cuộc họp kết thúc, hiệu trưởng gọi Đồng Hiểu và Hà Thu Đình vào văn phòng
Hai người họ luôn dạy cùng nhau, năm nay họ dạy lớp mầm non
Hiệu trưởng là một người phụ nữ trung niên hơn bốn mươi tuổi, bắt đầu mở nhà trẻ quý tộc này từ khi bà hơn hai mươi, là một người phụ nữ mạnh mẽ có7năng lực
Những năm qua dưới sự lãnh đạo của bà, trường mẫu giáo song ngữ Anh Đô Bắc Kinh ngày càng nổi tiếng
“Cô Hà, cô Đồng, hôm nay tôi gọi hai người đến vì kỳ học này lớp các cô sẽ nhận một học sinh rất đặc biệt.” Hà Thu Đình cười nhạt: “Hiệu trưởng Mai, có thể vào trường chúng ta học, không phải toàn học sinh đặc biệt sao? Học sinh này có gì đặc biệt hơn vậy?” “Các cô đều biết tập đoàn Mạc thị đúng không? Con trai ngài Mục sẽ học ở lớp các cô.”
Hà Thu Đình mở to mắt, khó tin hỏi: “Hiệu trưởng Mai, chị nói thật không? Ngài Mạc của tập đoàn Mạc thị?”
Hiệu trưởng gật đầu: “Ngài Mạc để con ngài ấy học ở trường chúng ta, đó là một sự tín nhiệm rất lớn
Ngài Mạc chi rất hào phóng, tài trợ cho trường chúng ta một triệu tệ
Nhưng ngài Mạc rất khiêm tốn, ngài ấy không muốn chuyện này bị truyền ra ngoài, chỉ có một yêu cầu, ngài ấy muốn con trai ngài ấy có thể ở cùng những người bạn nhỏ khác, học tập sinh hoạt bình thường không có bất cứ chiếu cố đặc biệt nào
Tuy vậy, tôi vẫn gọi các cô lên, muốn để các cô chú ý, không cần đặc biệt chiểu cổ, nhưng nhất định phải chú ý một chút.” Ra khỏi văn phòng hiệu trưởng, Hà Thu Đình vô cùng hưng phấn, hỏi: “Đồng Hiểu, cô nói xem tại sao ngài Mạc lại gửi con của ngài ấy ở lớp chúng ta?”
Đồng Hiểu nhún vai nói: “Không biết, nhưng cô không thấy đây là một chuyện rất phiền toái sao?” Không cần đặc biệt chiếu cố, nhưng nhất định phải chú ý chiếu cố, cái này nên hiểu như thế nào cho đúng
Hà Thu Đình kích động hét lên: “Đồng Hiểu, cô có nhầm lẫn gì không? Con trai ngài Mạc học ở lớp chúng ta, sao lại là phiền toái? Đây là ông trời ban ơn cho chúng ta đẩy
Cô không nghe hiệu trưởng nói sao, ngài Mạc chi luôn hẳn một triệu, nếu chúng ta chăm sóc con ngài ấy tốt, ngài ấy có thể bạc đãi chúng ta sao
Tạm thời chưa nói đến chuyện này, nếu như chúng ta may mắn được ngài Mạc coi trọng, vậy thì phát tài rồi, thích căn hộ nào ở Bắc Kinh thì chọn căn hộ đó, xe hơi mấy triệu hay mấy chục triệu thích xe nào lái xe đó, đến lúc đó trong cái trường này sẽ không còn ai dám xem thường chúng ta nữa.” Đồng Hiểu mỉm cười: “Người ta đã có con rồi, cô thấy cô còn hi vọng sao?” “Có con thì sao, mấy kẻ có tiền giống ngài Mạc, có ai không có phụ nữ ở bên ngoài?” Đồng Hiểu nhếch miệng: “Vậy cô cam tâm trở thành tình nhân, phá hoại hạnh phúc gia đình người ta sao?” Hà Thu Đình nói đùa: “Nếu như là tình nhân của ngài Mạc, tôi bằng lòng.” Cô ta khoác tay lên tay Đồng Hiểu: “Cô thử nghĩ mà xem, có lẽ cô ở bên cạnh ngài ấy được một hai năm, ngài ấy sẽ chán cô, nhưng trong một hai năm đó, cô nghĩ xem sẽ được bao nhiêu thứ tốt, có nhà có xe, cái gì cũng có
Chúng ta cũng không phải ở lại cái trường này chịu sự lạnh nhạt của họ.”
Đồng Hiểu nói thật nhỏ: “Tôi sẽ không để cô thành tiểu tam” Hà Thu Đình hét lên, hất tay cô ra và nói: “Đồng Hiểu, cô đừng giả và thanh cao, cô chưa có bạn trai không phải vì chờ kẻ có tiên xuất hiện sao? Chúng ta giống nhau, đều là dân tỉnh lẻ lên thành phố, nếu không lấy được người có tiền, cuộc sống có thể thoải mái sao?” Đồng Hiểu bất đắc dĩ cười cười, không muốn giải thích nhiều
Cô cùng Hà Thu Đình sắp xếp lại phòng học, chuẩn bị xong thì tan làm.
Ba giờ chiều, thời tiết càng trở nên khô nóng, Đồng Hiểu phải đi hai mươi phút mới đến trạm tàu điện ngầm
Hà Thu Đình lái chiếc xe Mini màu đỏ, dùng trước mặt Đồng Hiểu, hạ kính xe xuống, giọng lanh lảnh nói: “Đồng Hiểu, tôi đưa cô đến trạm xe, trời nóng như thế này, sẽ bị cháy đen mất.”