Nếu như là người khác ngồi vào vị trí này của bác, ba cháu đẩu thua thì vẫn là một con đường chết
Đã đi trên con đường này, ngoại trừ chính ông ấy, không ai có thể giúp được cả
Bất luận hai nhà Thẩm - Mạc có ân oán như thế nào, đều không ngăn được tình yêu giữa cháu và An Noãn, chúng cháu là vô tội, đứa bé cũng vô tội.”
“Mẹ cậu nói thế nào?”
“Mẹ cháu hiện tại chỉ muốn được gặp Đinh Đinh nhiều hơn thôi ạ.” Thẩm Diệc Minh đưa một tay đỡ trán, một tay vẫy hắn và nói: “Cậu đi ra ngoài trước đi, tôi muốn yên tĩnh một lúc.” Mạc Trọng Huy khẽ gật đầu, rời khỏi phòng làm việc
Hắn vừa đi ra ngoài, Thẩm Thần Bằng đã đứng chờ sẵn ở đầu cầu thang,2anh ta nói bằng giọng khoa trương: “Huy ra rồi, theo quan sát sơ bộ thì không bị thương.” Mạc Trọng Huy lườm anh ta rồi đi xuống lầu.
An Noãn chạy tới hỏi hắn: “Bác tôi đã nói gì với anh?”
Hắn nói thản nhiên: “Không nói gì cả.”
“Mạc Trọng Huy...” “Ăn cơm đi, hôm nay anh làm toàn là món em thích ăn đấy.”
“Bác hai có xuống ăn cơm không?” Mạc Trọng Huy vuốt tóc cô, cười nói: “Chúng ta ăn trước, ăn xong thì em đem cơm lên phòng cho bác hai nhé.” An Noãn mang tâm sự nặng nề ăn cơm xong, cô bê khay đồ ăn lên phòng làm việc, nhẹ nhàng gõ cửa: “Bác hai, cháu là Noãn Noãn ạ.” Thẩm Diệc Minh nhanh chóng ra mở cửa
“Bác hại, cháu mang cơm lên cho bác ạ.”
Thẩm Diệc Minh9giả vờ nói đùa: “Sao bác cứ có cảm giác như mình bị giam lại ấy nhỉ?” “Bác, đừng nói đùa nữa, nhanh ăn cơm đi ạ, bữa tối nay là Mạc Trọng Huy nấu đấy ạ.” Thẩm Diệc Minh ăn hết phần ăn của mình, sau đó ông kéo tay An Noãn ngồi xuống ghế sofa
“Noãn Noãn, ngồi nói chuyện với bác đã.” An Noãn ngồi xuống cạnh Thẩm Diệc Minh, thận trọng hỏi: “Bác, Mạc Trọng Huy không làm bác tức giận chứ ạ?” Thẩm Diệc Minh nói với giọng đắng chát: “Cái cháu lo lắng chắc không phải là nó có khiến bác giận dữ hay không, mà là bác có quát mắng nó hay không chứ gì?” “Không phải thế” An Noãn xấu hổ cúi đầu
Bác hai đúng là người lợi hại, chẳng cái gì có thể giấu6giếm được bác hết
“Noãn Noãn, người cháu muốn đời này chỉ có mình nó thôi sao? Cho dù vết thương chồng chất, cháu vẫn yêu nó phải không?” An Noăn cúi đầu không nói lời nào
Thẩm Diệc Minh bất đắc dĩ nắm chặt tay cô: “Con bé ngốc này, nếu đúng là như vậy thì cháu cứ nói thật với bác đi.” “Cháu vẫn yêu anh ấy, đời này cháu chỉ yêu mình anh ấy thôi.”
Thẩm Diệc Minh nghe mà tim như muốn tan nát.
Ông nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, nói với giọng hơi dỗi: “Cái thằng nhóc kia có cái gì tốt mà cháu cứ nhất quyết yêu nó thể, đúng là được lời cho nó.”
“Bác, bác đừng gây phiền phức cho anh ấy nữa được không ạ?”
Thẩm Diệc Minh bất đắc dĩ lắc đầu: “Bác gây phiền phức cho0nó lúc nào hả, vừa rồi chẳng qua là muốn nghe nó nói lời thật lòng thôi
Thứ cảm tình này xem ra thật sự không có cách nào cưỡng cầu, yêu chính là yếu, có trở ngại lớn hơn nữa cũng không thể ngăn cản được hai trái tim đang yêu nhau
Noãn Noãn, bác hại chỉ muốn nói cho cháu biết rằng, nếu như đời này cháu thật sự đã nhận định nó, vậy thì hãy dũng cảm hướng về phía trước, bác hai sẽ hộ tống phía sau cho cháu.”
“Cháu không muốn dũng cảm hướng về phía trước đâu, cháu chờ anh ấy theo đuổi cháu.”
Thẩm Diệc Minh khẽ cười.
Mối tình này của bọn họ không chỉ riêng làm họ cảm thấy mệt mỏi, mà những người bên cạnh cũng đều mệt mỏi
Đường Tĩnh Vi sẽ phẫu thuật vào hôm nay,7từ sáng sớm Mạc Trọng Huy đã kéo An Noãn đến bệnh viện, nhưng nói thế nào cô cũng không chịu đi
Mạc Trọng Huy uy hiếp: “Hôm nay Cung Chủ Nhi cũng đến đấy, em chắc chắn mình không đi?” An Noãn gắt gỏng: “Tôi không đi, tôi sẽ không quấy rầy hai người các người ngọt ngào dâu, hai người các người cứ hiếu thảo với mẹ đi nhé, tốt nhất hôm nay kết hôn luôn đi, thể càng khiến cho mẹ anh vui vẻ hơn đấy.” Lúc này Mạc Trọng Huy mới ý thức được mình nói sai, hắn nắm cả hai vai cô mà dỗ dành: “Được rồi, được rồi, anh mới nói có một câu mà em đã tuôn cả một tràng
Đi với anh đến bệnh viện đi, mẹ anh nhìn thấy em sẽ vui vẻ đấy.” “Mẹ anh ghét tôi như vậy, bà ấy sẽ không vui vẻ đâu.”
“Ngoan, đừng dỗi nữa, trước kia mẹ anh đã làm nhiều việc sai, nhưng bây giờ bà ấy là bệnh nhân, em đừng chấp nhặt với một bệnh nhân được không?” Cuối cùng An Noãn bị Mạc Trọng Huy nửa kéo nửa ôm dẫn tới nhà họ Mạc
Quả nhiên, Cung Chủ Nhi đã ở nhà họ Mạc rồi, cô ta đang ở cạnh Đường Tĩnh Vi
Cô ta không nhịn được mà châm ngòi khiêu khích: “Bác gái, hôm nay bác phải làm phẫu thuật rồi mà tối hôm qua anh Mạc không ở bên cạnh bác sao ạ?” Đường Tính Vi cười nhẹ: “Không sao, bình thường nó cũng tương đối bận rộn, thỉnh thoảng quay về thăm bác thôi là bác cũng vui lòng rồi
Hôm qua nó còn mang con về thăm bác đây, những cái khác thôi không so đo với nó.” Cung Chủ Nhi cắn răng, cô ta tức giận lắm
Mạc Trọng Huy và An Noãn cùng nhau xuống xe, hai người đều không quan tâm đến Cung Chủ Nhi ở bên cạnh Đường Tĩnh Vi
“Mẹ, lên xe đi, bên phía bệnh viện đã chuẩn bị xong hết rồi.” An Noãn đỡ Đường Tĩnh Vi ngồi ở ghế sau, Mạc Trọng Huy ngồi vào ghế lái, trong lúc nhất thời Cung Chủ Nhi không biết nên làm cái gì
Đường Tĩnh Vi thấy thể vội nói: “An Noãn, cháu lên ghế lái phụ đi, để Chủ Nhi ngồi đây với bác.” An Noãn giật mình, hơi khó xử
Mạc Trọng Huy nổi cáu: “Mẹ, mẹ làm gì vậy? Mẹ mà còn như vậy là con sẽ đưa An Noãn về nhà, để cô Cung đây đưa mẹ đi làm phẫu thuật đấy.” Đường Tỉnh Vi vội vã giải thích: “Mẹ không phải có ý này.” Lúc này Cung Chủ Nhi hơi lúng túng, cô ta nói bằng giọng hơi nghẹn ngào: “Bác gái, cháu không đến bệnh viện với bác nữa đâu ạ, chờ bác làm phẫu thuật xong rồi, cháu sẽ đến bệnh viện thăm bác.” Cung Chủ Nhi tự lên xe của mình rời đi.
Mạc Trọng Huy nói: “Mẹ, con đã bảo mẹ đừng thân thiết với cô ta quá rồi mà, chờ khi mẹ làm phẫu thuật xong, con sẽ dể cho mẹ nhìn thấy bộ mặt thật của cô ta.” Đường Tĩnh Vi thản nhiên nói: “Dù thế nào thì Chủ Nhi vẫn rất tốt với mẹ.” Đường Tỉnh Vi chuyển hướng sang An Noãn: “Noãn Noãn, vừa rồi không phải bác muốn nhằm vào cháu đâu, bác chỉ cần nhắc đến chuyện để Chủ Nhi ngồi ở vị trí ghế lái phụ thì không được thích hợp lắm.” An Noãn khẽ cười: “Không sao ạ, cháu hiểu.” Cung Chủ Nhi lái xe về khách sạn, cô ta như phát điên suốt cả quãng đường, cô ta gọi điện thoại khóc lóc kể lể với Cung Thiên Hồng
Nhưng Cung Thiên Hồng ở đầu bên kia chẳng những không an ủi cô ta, mà còn mắng ngược lại: “Ba đã nói với con từ trước rồi, Mạc Trọng Huy không phải là người mà con có thể mơ ước, nhưng con không chịu nghe ba, giờ thì hay rồi.”
“Con đã thành ra như thế này rồi mà ba còn đả kích con
Ba có giàu thể giàu nữa thì có ích gì? Ba có thể giúp con gái ba đoạt được hạnh phúc không?” “Con muốn ai, ba cũng có thể đem về cho con, nhưng mà Mạc Trọng Huy thì ba thật sự bất lực
Con gái à, quay đầu là bờ, con đừng u mê mãi không chịu tỉnh thể nữa
Mạc Trọng Huy đúng là ưu tú thật đấy, nhưng mà nó không yêu con.”