Nơi này thuộc phạm vi khai thác, mở rộng của Mạc thị, lúc trước anh giữ lại cho mình mấy căn, không ngờ bây giờ lại có tác dụng.” “Anh thật sự định sau này mặc kệ cô anh à?” Mạc Trọng Huy gật đầu, nói: “Vốn dĩ bà ta có thể có được cuộc sống rất tốt, nhưng lại không biết quý trọng
Mỗi người đều phải trả giá cho sai lầm của mình, đây đã là sự trừng phạt nhẹ nhất dành cho bà ta mà anh có thể nghĩ ra được.” “Chỉ sợ giống như bà ta nói vậy, cả đời bà ta chưa từng đi làm việc, đường tương lai có vẻ chông gai.”
“Đấy là chuyện của bà ta, chúng ta không có nghĩa vụ giúp bà ta chuẩn bị tốt hết tất cả.”
Đợi hai người trở lại nhà họ2Thẩm thì đã là nửa đêm, An Noãn nằm lên giường là ngủ ngay.
Hôm sau khi cô tỉnh lại, ánh mặt trời đã lên cao ba sào, Mạc Trọng Huy và con ở bên cạnh đều không thấy đâu.
Cô rửa mặt xong đi xuống lầu, nhìn thấy Mạc Trọng Huy đang chơi rất vui vẻ với con ở bên dưới.
Thẩm Diệc Minh thì ngồi một mình đọc báo trong góc
Chẳng mấy khi hôm nay ông không cần phải đi ra ngoài, An Noãn suy nghĩ biện pháp dỗ ông
Đậu Nhã Quyên vừa nhìn thấy An Noãn, bà cố ý hắng giọng rồi nói: “Noãn Noãn, sao cháu lại ngủ đến tận bây giờ, tối hôm qua làm cái gì vậy hả?” An Noãn xấu hổ đỏ mặt, rõ ràng không có cái gì, nhưng bị Đậu Nhã Quyên nói như thể lại giống9như có gì thật.
Thẩm Diệc Minh dùng tờ báo che khuất mặt mình nên cô không nhìn ra được vẻ mặt của ông lúc này.
An Noãn nhếch miệng, đi thẳng tới bên cạnh Thẩm Diệc Minh, cô kéo cánh tay ông lấy lòng: “Bác, hôm nay bác không cần đi làm ạ?” Thẩm Diệc Minh không có phản ứng lại, ông tiếp tục đọc báo, coi An Noãn như không khí, “Bác, rất lâu rồi bác không về nhà, cháu có rất nhiều chuyện muốn nói với bác.”
Thẩm Diệc Minh khó chịu nói: “Cách xa tôi ra một chút, nhìn thấy cô là tôi lại thấy phiền lòng.” An Noãn chán nản, ảo não chạy đi
“Ăn sáng thôi, mọi người tới dây nào.” Đậu Nhã Quyên vừa gọi, tất cả mọi người đều tới phòng ăn
“Bác hai, ăn sáng thôi.” An Noãn lại6mặt dày mày dạn đi dỗ Thẩm Diệc Minh
Thẩm Diệc Minh lạnh lùng hừ giọng: “Tức đến phát no rồi nên không cần ăn sáng.” An Noãn chạy tới, đón bé con từ trong lòng Mạc Trọng Huy rồi chạy đến trước mặt Thẩm Diệc Minh: “Đinh Đinh, con mau gọi ông ra ăn sáng đi.” Thằng bé nhìn thấy Thẩm Diệc Minh liền giơ hai tay ra muốn được ông bể
Thẩm Diệc Minh bể thằng bé vào lòng
“Đinh Đinh, con mau dỗ ông đi, để ông đừng giận mẹ nữa.” Thẩm Diệc Minh trừng mắt với cô: “Cái gì cô cũng không biết, chỉ biết chọc giận tôi là giỏi.” An Noãn kéo cánh tay Thẩm Diệc Minh lại: “Cháu cũng không biết cháu đã làm sai điều gì khiến bác tức giận như thế
Thôi được rồi, mặc kệ cháu đã làm0sai cái gì, cháu xin lỗi có được không?” Thẩm Diệc Minh vẫn mặc kệ cô
“Bác hai, con trai cháu đói rồi, bác dẫn nó đi ăn sáng nhé.” Thẩm Diệc Minh nghe xong, vội vàng bẻ đứa trẻ đến phòng ăn
Ngồi xuống ghế rồi ông mới phát hiện mình lại bị con nhóc này chơi, hiện tại thằng bé ngoài bú sữa ra thì có ăn được cái gì đâu.
Nhưng ngồi cùng ngồi rồi, lúc này mà đứng lên đi thì mất mặt quả
An Noãn ân cần bê tới một bát cháo, đưa đến trước mặt Thẩm Diệc Minh: “Bác hai, mời bác ăn cháo
Tay nghề của bác gái cả càng ngày càng tốt, rất ngon đấy ạ.” Thẩm Diệc Minh bị dỗ dành ăn sáng xong, lại ngồi chơi với Đinh Đinh một lúc lâu
“Bác hai, Đinh Đinh rất thích bác,7chỉ cần bác ở nhà là nó chẳng cần ai cả, chỉ cần bác thôi.” Mọi người nhìn thấy An Noãn cực lực lấy lòng như vậy thì đều cười ngặt nghẽo
Nếu nói về khoản dỗ dành người khác thì không ai có thể ngọt hơn An Noãn được
Mạc Trọng Huy thì tận lực làm cho mình vô hình, ngoan ngoãn ngồi ở góc khuất, tránh làm cho Thẩm Diệc Minh nổi giận
Nhờ có Đinh Đinh mà tâm trạng cả ngày của Thẩm Diệc Minh cũng không tệ lắm
Bữa ăn tối hôm nay rất đặc biệt, mọi người trong nhà nghĩ kể giúp Mạc Trọng Huy, để hắn đích thân nấu một bữa cơm
Nhưng trước khi bữa tối bắt đầu, Mạc Trọng Huy mời Thẩm Diệc Minh ra ăn cơm thì bị cho đứng ngoài.
Thẩm Diệc Minh làm việc ở trong phòng làm việc, Mạc Trọng Huy nhẹ nhàng gõ cửa, bên trong không có ai trả lời
Hắn gõ một lúc lâu, Thẩm Diệc Minh mới ra mở cửa
Ông vô cùng lạnh lùng nhìn hắn: “Có chuyện gì sao?” “Bác hai, cháu đến mời bác xuống ăn tối.” Thẩm Diệc Minh hừ lạnh: “Tôi cũng không có mặt mũi lớn thế.” “Bác hai, cháu...” Thẩm Diệc Minh lạnh lùng: “Cút!” Mạc Trọng Huy nhíu mày, giờ phút này, mặc dù thấy rất khó xử nhưng hắn lại không muốn từ bỏ
“Bác hai, cháu cầu xin bác hãy cho cháu một cơ hội, cháu nhất định sẽ cho An Noãn và con một cuộc sống hạnh phúc, cháu xin cam đoan.” Thẩm Diệc Minh nhíu mày: “Cam đoan của cậu có tác dụng không? Cậu đã từng ở trước mặt tôi cam đoan, cũng từng ở trước mặt An Noãn cam đoan, thế nhưng Noãn Noãn ở cùng với cậu đã trải qua quãng thời gian như thế nào? Nó bị cậu vứt bỏ, bị người nhà của cậu nhục mạ
Mang thai mà một mình nó chật vật vượt qua tám tháng
Cậu đã vì nó mà làm cái gì hả? Giờ đứa bé ra đời rồi, nhìn nó đáng yêu như thế, cậu hối hận hả? Cậu muốn có đứa con này thật sao?”
Lông mày Mạc Trọng Huy càng nhíu chặt: “Cháu không phải là vì con, mà là cháu thật lòng yêu Noãn Noãn, cháu rất rất yêu cô ấy.”
“Đừng có nói đến từ yêu ở trước mặt tôi, tình yêu của cậu có so được với Noãn Noãn không? Tôi chỉ có một đứa con gái là nó, tôi cũng không đành lòng làm nó bị thương tổn, nhưng ở bên cạnh cậu nhiều lần như vậy, dường như nó chưa từng có được hạnh phúc thật sự, giữa cậu và nó luôn có quá nhiều mâu thuẫn và trở ngại
Cậu có dám cam đoan trong cuộc sống tương lai, người nhà của cậu sẽ không lại tìm Noãn Noãn gây phiền phức, không công khai nhục mạ nó nữa không?”
“Cháu có thể cam đoan!” Mạc Trọng Huy khẳng định từng chữ
Thẩm Diệc Minh thở dài
“Cậu vào đây với tôi.” Mạc Trọng Huy đi theo Thẩm Diệc Minh vào phòng làm việc.
dưới lẩu, Thẩm Thần Bằng đang tiến hành tường thuật trực tiếp: “Thưa các vị, Huy đã bị lão già nhà tôi xách tới phòng làm việc rồi, sắc mặt của lão già nhà tôi không được tốt cho lắm, có khi lúc này lành ít dữ nhiều.” Tiết Ngọc Lan nguýt anh ta: “Cái thằng nhóc này, con chớ có nói hươu nói vượn.” Nghe Thẩm Thần Bằng nói thế, An Noãn lại cảm thấy căng thẳng
Ông cụ Thẩm nhẹ nhàng vỗ bả vai cô, cười an ủi: “Con bé ngốc này, yên tâm đi, bác hai cháu sẽ không làm gì nó đâu, có khi chỉ mắng mỏ dạy dỗ mấy câu thôi.” Trong phòng làm việc, Thẩm Diệc Minh ngồi thẳng lưng, Mạc Trọng Huy thì đứng ở trước mặt ông.
“Cậu lấy cái gì cam đoan sẽ cho mẹ con nó hạnh phúc?”.
“Cháu thừa nhận, lúc trước khi ba cháu qua đời, cháu đã làm sai, cháu đã làm tổn thương An Noãn, An Noãn mới là người vô tội nhất
Vì thế, cháu cũng đã phải trả giá rất đau đớn
Cháu không thể ở cạnh lúc cô ấy mang thai, không thể chứng kiến đứa con trong bụng cô ấy lớn lên từng giờ từng phút, không được cùng cô ấy đón con chào đời
Đó là việc tiếc nuối lớn nhất đời cháu, cả một đời này cháu đều sẽ tự trách mình vì việc đó
Cháu hi vọng bác có thể cho cháu một cơ hội, cháu sẽ bảo vệ hai mẹ con cô ấy thật tốt, toàn tâm toàn ý yêu thương bọn họ?