Bà cũng là người có xuất thân cao quý, là nhân vật có mặt mũi, chắc bà không muốn làm lớn chuyện gây mất mặt chứ hå?”
“Cung Chủ Nhi, sao cô lại đối xử với tôi như vậy? Chẳng lẽ trước đây cô đối xử tốt với tôi chỉ là giả vờ ư?”
Cung Chủ Nhi hừ lạnh: “Nếu bà đã muốn biết vậy thì tôi nói thẳng nhé
Tôi thích Mọc Trọng Huy, tôi nguyện ý vì anh ấy mà làm mọi chuyện
Vì để anh ấy có thể nhìn thấy tôi, tôi cố gắng lấy lòng người nhà của anh ấy, bao gồm cả bà và mẹ của anh ấy
Giờ anh ấy không muốn tôi đuổi bà đi, tất nhiên tôi sẽ nghe theo anh ấy
Tôi không cần thiết vì bà mà làm cho Mạc Trọng Huy tức giận, khiến giữa2tôi và anh ấy có bất cứ chuyện gì không thoải mái
Giống như bà nói đó, bà đã không còn giá trị lợi dụng nữa rồi, tôi không cần thiết vì bà mà hi sinh ích lợi của mình.”
Mạc Bạch Linh tức giận đến mức mặt mũi trắng bệch: “Cung Chủ Nhi, thật không ngờ cô lại là người như vậy
Lúc cô lấy lòng tối thì một kiểu mặt, giờ lại là một kiểu mặt khác
Cô cho rằng cái loại hai mặt như cô có thể được Huy nhà tôi coi trọng hay sao? Tôi nói cho cô biết, Huy vĩnh viễn sẽ không thích loại phụ nữ như cô dâu.”
Mạc Bạch Linh dâm đúng chỗ đau của Cung Chủ Nhi khiến hai tay cô ta siết chặt
Hôm nay cô ta đã nhận biết bao uất ức ở nhà họ9Mạc, còn chưa tìm thấy chỗ xả bực tức đâu
Cô ta chạy đến phòng của Mạc Bạch Linh, đem toàn bộ quần áo, giày dép vật dụng ném ra ngoài
“Cung Chủ Nhi, cô đừng quá đáng! Đồ của tôi, tôi sẽ tự thu dọn!” Cung Chủ Nhi muốn trút giận nên ném tất cả đồ đạc của Mạc Bạch Linh ra ngoài
“Cung Chủ Nhi có được lắm, cái đồ trở mặt như trở bàn tay, một ngày nào đó cô sẽ hối hận vì những hành vi của cô ngày hôm nay
Mặc dù hiện giờ tôi và Huy đang có mâu thuẫn nhỏ nhưng chúng tôi là máu mủ, là người một nhà, cái loại phụ nữ trong ngoài bất nhất, âm hiểm xảo trá như cô đừng mơ tưởng được bước chân vào cửa nhà họ Mạc tôi.” Cung6Chủ Nhi trào phúng: “Chờ ngày nào bà chính thức có thể trở về nhà họ Mạc thì hẵng nói lời này đi.” Mạc Bạch Linh tức giận, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cung Chủ Nhi, tôi thật sự đã nhìn lầm cô
Tôi cho rằng cô là một tiểu thư khuê các có tố chất, ai ngờ cô lại không biết xấu hổ như vậy
Đáng đời loại con gái như cô không có được hạnh phúc, cứ mong chờ kiếp sau Huy sẽ để mắt đến cô đi.” Cung Chủ Nhi hừ lạnh: “Bà có thời gian thì mau ra ngoài mà thuê phòng đi, đường đường là thiên kim nhà họ Mạc, nếu phải ngủ đầu đường xó chợ rồi bị truyền đi thì mất mặt lắm đấy.” Mạc Bạch Linh thu dọn xong những đồ vật bị ném0ra ngoài, bà ta xách vali rời khỏi khu căn hộ cao cấp.
Từ khi chồng bà ta xảy ra chuyện, tất cả các bất động sản của hai vợ chồng bà ta đều đã bị đóng băng, thẻ ngân hàng cũng bị khóa
Trong khoảng thời gian này đến nay bà ta cũng không có việc làm, tất cả đồ trang sức châu báu đáng tiền trên người cũng bán gần hết rồi
Cho tới bây giờ, bà ta chưa từng nghĩ tới chuyện sẽ có một ngày bà ta trở nên chật vật như thế này
Mạc Bạch Linh xách vali đi trên đường mà chẳng có mục đích, bà ta không biết nên đi nơi nào
Người duy nhất bà ta có thể nghĩ tới cũng chỉ có con gái bà ta
Bà ta liền gọi điện cho con gái đang ở Mỹ7nhưng điện thoại đổ chuông mãi mà không có ai nghe máy.
Thẩm Diệc Minh tức giận, người xui xẻo là Mạc Trọng Huy, cả đêm An Noãn đều không cho hắn sắc mặt tốt
Lúc An Noãn bể con xuống nhà chơi một lúc, cô luôn tỏ ra mất tập trung
Người trong nhà đều an ủi cô: “Cháu gái, yên tâm đi, bác hai cháu chỉ là trong lúc nhất thời không chấp nhận được thôi, cứ cho bác ấy chút thời gian, chẳng mấy chốc sẽ tốt thôi.” “Bác hai nói muốn đoạn tuyệt quan hệ với cháu, lần này bác ấy thật sự tức giận rồi.”
Ông cụ Thẩm cười to: “Cháu cho rằng nó sẽ đoạn tuyệt quan hệ với cháu thật à? Nếu hôm nào cháu đoạn tuyệt quan hệ với nó thật thì nó quýnh lên ngay
Cha con hai người đúng là giống nhau như đúc, miệng thì nói ác liệt lắm, nhưng thật ra tim còn mềm hơn bất cứ ai.”
Đinh Đinh chơi mệt rồi, thằng bé còn chưa uống sữa mà mắt đã díp cả lại.
An Noãn bể nó lên lầu đi ngủ, Mạc Trọng Huy theo sát sau lưng cô.
An Noãn tức giận quát hắn: “Mạc Trọng Huy, anh cách xa tôi ra một chút, nhìn thấy anh là lại thấy phiền.”
Mạc Trọng Huy không nghe mà đi thẳng vào trong phòng.
“Mạc Trọng Huy, anh còn biết xấu hổ không đầy hả? Tôi đuổi anh đi mà sao anh còn chưa cút?” Mạc Trọng Huy tự giễu: “Ở trước mặt em, anh đã sớm không còn mặt mũi nữa rồi, không quan trọng, tùy em muốn mắng chửi anh thế nào cũng được, anh đều không đi
Vợ và con trai anh ở đâu, anh ở đó.” Khóe miệng An Noãn giật một cái, cô thận trọng đặt Đinh Đinh lên giường
An Noãn mở tủ quần áo, cẩm áo ngủ đi vào phòng tắm tắm rửa, không biết từ lúc nào mà quần áo của Mạc Trọng Huy đã chiếm một khoảng trong tủ quần áo của cô
“Mạc Trọng Huy, lúc nào anh đem hết quần áo của anh đi đi.” Mạc Trọng Huy mím môi, điếc có chọn lọc mà giả vờ không nghe thấy
An Noãn tắm rửa xong đi ra, Mạc Trọng Huy lấy lòng cầm khăn bông chờ sẵn ở cửa phòng tắm, ân cần lau tóc cho cô
An Noãn nhếch miệng, trong lúc nhất thời lại không biết nên cự tuyệt như thế nào
Mạc Trọng Huy ôm cô ngồi xuống ghế sofa, hắn cực kỳ dịu dàng lau tóc cho cô
Hẳn đã làm vô số lần động tác này
Lau tóc cho cô, nắm tay cô đi đến hết cuộc đời là chuyện hạnh phúc nhất mà hắn có thể nghĩ tới.
Lau một lúc, hắn bắt đầu không kiềm chế được mà hôn cô, An Noãn quát: “Cẩm thủ, anh lại động dục rồi.” Mạc Trọng Huy cười và đè cô xuống ghế sofa, hắn vội vội vàng vàng cởi áo ngủ của cô
“Mạc Trọng Huy!” “An Noãn, anh yêu em.” Chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên: “Mạc Trọng Huy, điện thoại của anh.” Hắn cất chất giọng khàn khàn: “Án Noãn, đừng quan tâm, ngay lúc này anh chỉ muốn em.” Nhưng chuông điện thoại di động cứ reo mãi, dường như người ở đầu bên kia rất có kiên nhẫn
“Mạc Trọng Huy, đừng linh tinh nữa, nghe thử xem, có lẽ là có chuyện gì quan trọng.” Mạc Trọng Huy bực bội bò dậy đi tìm điện thoại
Thấy tên người gọi đến là Mạc Bạch Linh, hắn chửi tục một tiếng rồi cúp thẳng
“Ai gọi vậy?”
“Cô anh, đã nói là đừng quan tâm rồi mà.” Lúc này chuông điện thoại lại vang lên lần nữa
“Mạc Trọng Huy, nghe thử một chút đi.” Nghe An Noãn nói thế Mạc Trọng Huy mới nhân xuống nút trả lời
“Huy, là cố đây, con khốn Cung Chủ Nhi kia đuổi cô ra ngoài rồi, hiện giờ cố không có nhà để về, cháu cho cổ quay về nhà họ Mạc được không? Có cam đoan sau này sẽ không tiếp tục làm cháu tức giận nữa.” Mạc Trọng Huy khẽ thở dài, thản nhiên nói: “Đây là do bà tự tìm, hậu quả chính bà phải tự gánh chịu.”
“Huy, cháu không thể đối xử với cô như vậy, dù gì cô cũng là cô của cháu, nhìn thấy cô vất vưởng mà cháu có thể nhẫn tâm sao? Mặc kệ trước kia cô đã từng làm chuyện gì sai, cô cũng cam đoan sau này sẽ an phận, sẽ không tiếp tục gây sự nữa, xin cháu tin cô, cho cô thêm một cơ hội nữa có được không?” “Thật xin lỗi.”
Mạc Trọng Huy nói một cách tàn nhẫn rồi cúp điện thoại
Mạc Bạch Linh ngồi trên ghế dài góc đường, tâm lạnh như băng.