Từ đầu đến cuối hắn vẫn tự lừa dối bản thân mình rằng An Noãn vẫn là của mình.
Thật là ấu trĩ
Hắn không nhịn được mà tự cười nhạo bản thân
Bất giác, hắn lại lái xe đến nhà họ Thẩm
Con đường này quá đỗi quen thuộc, hắn luôn không cần nghĩ ngợi gì mà lái xe đến đây.
Gần như ngày nào lính cảnh vệ trong nhà cũng thấy hắn đến, đều sắp bị hắn làm cảm động rồi
Nhưng bọn họ không dám làm trái lại mệnh lệnh của Thẩm Diệc Minh, mỗi ngày đều chỉ có thể âm thầm thở dài trong lòng
Bọn họ còn đề nghị với Mạc Trọng Huy: “Anh Mạc, hay là anh gọi điện thoại cho cô An đi, anh không thể đi vào, nhưng cô An có thể ra ngoài.”
Mạc2Trọng Huy lắc đầu, bảo An Noãn ra gặp hắn, nghĩ thổi hắn cũng không dám.
Tối nào Mạc Trọng Huy cũng đều lái xe đến đây, đợi khoảng hai ba tiếng đồng hồ rồi mới đi.
An Noãn mắng hắn biến thái, hắn cảm thấy rất đúng
Hắn lừa mình dối người cho rằng đến đây là có thể được gần An Noãn, gần con hơn.
Mạc Trọng Huy ở bên ngoài một lúc lâu rồi mới lái xe đi
Lính cảnh vệ nhìn thấy xe hắn rời đi, không nhịn được cảm khái: “Anh Mạc nặng tình như vậy, cô An lại không biết, đúng là đôi uyên ương số khổ, thật làm người ta đau lòng.” Mấy ngày nay thời tiết thay đổi rất lớn, lúc lạnh lúc nóng, đây là lần đầu tiên Đinh Đinh bị9ốm từ lúc ra đời đến giờ
Đêm đó nó quấy khóc cả buổi tối, An Noãn bế nó dỗ nó thế nào cũng không được
Tiếng khóc làm kinh động đến tất cả mọi người trong nhà, mọi người đều chạy đến phòng An Noãn xem có chuyện gì.
“Noãn Noãn, có chuyện gì thế, sao thằng bé cứ khóc mãi vậy? Có phải là có chỗ nào không thoải mái không?”
An Noãn cau mày nói: “Hình như cục cưng sốt rồi, cháu định đo nhiệt độ cho nó nhưng nó cứ ngọ nguậy mãi.”
Cuối cùng Tiết Ngọc Lan và Đậu Nhã Quyên không quan tâm đến việc thằng bé khóc, giữ lấy đùi và chân nó để An Noãn đo nhiệt độ cho thằng bé, 38 độ
“Đúng là bị sốt rồi, chẳng trách nó cứ khó6chịu mãi.” An Noãn ôm chặt con trong lòng, vô cùng đau lòng
“Hay là đưa nó đến bệnh viện đi!” Đậu Nhã Quyên đề nghị
Tiết Ngọc Lan thì cau mày nói: “Muộn thế này mà đi bệnh viện, ngộ nhỡ lại bị lạnh thì sẽ không tốt, vẫn nên mời bác sĩ đến nhà khám đi.” Tiết Ngọc Lan và Đậu Nhã Quyên đi gọi điện thoại cho bác sĩ, An Noãn tìm miếng dán hạ sốt dán cho Đinh Đinh, cứ ôm nó nhẽ giọng dỗ dành mãi
“Cục cưng ngoan, mẹ ở đây, mẹ sẽ ở bên cạnh con.” An Noãn dỗ mãi dỗ mãi, giọng nói càng lúc càng nghẹn ngào
Nhìn con trai khó chịu, cô càng đau lòng và tự trách mình hơn
“Xin lỗi con, nhất định là do mẹ không cho0con bú nên con mới bị bệnh, mẹ xin lỗi, đểu tại mẹ không tốt.” Đậu Nhã Quyên nghe thấy thể vội vàng an ủi: “Noãn Noãn, cháu đừng vợ hết trách nhiệm về mình như thế
Trẻ con bị ốm là chuyện rất bình thường, trong quá trình từ từ trưởng thành của chúng, sau này còn nhiều những chuyện thể này.” “Không, đều tại cháu, tại cháu mới được một tháng đã không cho nó bú nữa, cháu không phải là một người mẹ tốt.” Không biết là thằng bé khó chịu, hay là do nhìn thấy An Noãn rơi nước mắt, nó đột nhiên khóc rống lên
Đúng lúc này, Mạc Trong Huy ở ngay trước cửa nhà họ Thẩm, nghe rõ rành rành tiếng khóc của con trai, khoảnh khắc đó, trái tim7hắn cũng đau thắt lại theo tiếng khóc.
Hắn không biết bên trong xảy ra chuyện gì, tại sao tiếng khóc của thằng bé càng ngày càng to hơn? Hắn đợi bên trong có một người đi ra nói cho hắn biết tình hình, nhưng từ đầu đến cuối không có một ai đi ra ngoài
Mỗi phút mỗi giây ở bên ngoài đối với hắn đều là giày vò, cuối cùng hắn không thể chịu đựng thêm được nữa
Hắn xuống xe, chuẩn bị xông vào trong.
Lính cảnh vệ ngăn hắn lại, cầu xin: “Anh Mạc, xin anh đừng làm khó chúng tôi!”
Mạc Trọng Huy tức giận: “Con trai tôi ở bên trong khóc như vậy, tôi lại không biết xảy ra chuyện gì, các anh bảo tôi đừng làm khó các anh, người bên cạnh Thẩm Diệc Minh đều mất hết nhân tính rồi sao?”
Hai lính cảnh vệ đều ngây người ra.
“Hôm nay tôi nhất định phải đi vào, nếu không các anh cứ dùng súng bắn chết tôi đi.” Mạc Trọng Huy kiên quyết xông vào, mấy người lính cảnh vệ không nỡ ngăn hắn lại
An Noãn bế con đi từ tầng trên xuống tầng dưới, đi từ phòng này đến phòng khác, thằng bé vẫn không chịu nín
Ông cụ Thẩm bị đánh thức, lo lắng hỏi: “Lúc nào bác sĩ mới đến, gọi điện thoại tiếp bảo bác sĩ mau qua đây đi.” Ông cụ đang nói thì liếc thấy bóng dáng người xông vào, ông cụ hơi ngẩn ra: “Huy, Huy, sao cháu lại đến đây?” Mạc Trong Huy chạy đến bên cạnh An Noãn, tiếng khóc của đứa bé đã đủ làm hắn khó chịu rồi, nhưng nước mắt trên mặt An Noãn càng làm hắn đau lòng hơn.
“Để anh bế con.” Mạc Trọng Huy đón lấy đứa bé từ tay An Noãn
Hắn bể trên tay dịu dàng dỗ dành, cũng không biết là dùng cách gì mà chỉ một lát sau thằng bé đã ngừng khóc, bàn tay nhỏ bé dùng sức kéo cổ áo sơ mi của Mạc Trọng Huy
Mạc Trọng Huy bế con lên tầng, nhẹ nhàng đặt nó lên trên giường lớn, thay quần áo đã bị ướt cho nó, dán lại miếng dán hạ sốt
“An Noãn, em đi pha chút sữa đem qua dây.” An Noãn không kịp suy nghĩ gì, chỉ biết nghe theo lời hắn
Mạc Trọng Huy bế con, vừa cho nó uống sữa, vừa dỗ dành nó, một lúc sau thằng bé đã ngủ say trong lòng hắn
Thấy An Noãn đứng ở bên cạnh lau mắt, hắn nói: “Trẻ con ốm là chuyện bình thường, chuyện nhỏ như vậy mà em đã khóc thế rồi, đâu có giống một người mẹ chứ.” An Noãn cắn răng, không nói lời nào
“Được rồi, em đi ngủ một lúc đi, bảo bác sĩ không cần qua đây nữa, bác sĩ đến cũng chắc có tác dụng gì, chẳng lẽ con bé thế này còn muốn truyền nước à? Mấy ngày nay thời tiết thay đổi nhiều, phải chú ý tăng giảm quần áo cho con, trẻ con và người lớn đều giống nhau cả.” An Noãn thấp giọng nói: “Mạc Trọng Huy, để tôi bế con.” “Không, em ngủ đi, con vừa mới ngủ, đừng động vào nó.” An Noãn làm sao có thể yên tâm đi ngủ được
Mạc Trọng Huy bế con ngồi trên giường, An Noãn cũng cứ ngồi đó mãi
Bên ngoài phòng, bác sĩ đã đến nơi, Đậu Nhã Quyên không cho bác sĩ đi vào trong mà đưa bác sĩ xuống tầng dưới
Màn đêm yên tĩnh, bọn họ cứ ngồi mãi như vậy
An Noãn nhiều lần nói muốn bể con một lúc, nhưng Mạc Trọng Huy kiên quyết không đồng ý
“An Noãn, lát nữa chắc chắn con sẽ lại quấy, có mình nó đã đủ làm anh bận tâm rồi, người lớn như em đừng để anh lo lắng nữa được không, mau lên giường ngủ một lúc đi.”
An Noãn hổ thẹn nói: “Đinh Đinh đã ngủ say rồi.”