Mỗi khi trời tối đều sẽ nằm mơ thấy nó, nhưng lại không thấy rõ mặt
Huy, con có thể cho mẹ nhìn cháu trai được không?” Mạc Trọng Huy cười lạnh: “Mẹ à, đừng nói là mẹ, đến con muốn gặp một lần cũng còn khó
Thân phận nhà họ Thẩm là gì, giờ mà cho mẹ đi đến đó, mẹ có dám không?”
Không phải không dám, mà là không bỏ được mặt mũi
“Huy à, con có thể ôm đứa bé ra ngoài không, để mẹ gặp nó một lần.”
Mạc Trọng Huy lắc đầu: “Nếu Thẩm Diệc Minh biết con mang đứa bé ra ngoài, chắc chắn sẽ giết con đấy
Mẹ, đừng nghĩ đến chuyện này nữa.” Đường Tĩnh Vi cảm thấy hơi mất mát, bà ta than trách:2“Nhà họ Thẩm thật quá đáng, đáng nhẽ là con của nhà họ Mạc, nếu đã chiếm lấy nó thì cũng thôi, lại còn không cho người nhà họ Mạc gặp nó, ở đâu ra người không nói lý lẽ thể chứ?”
Mạc Trọng Huy chỉ cảm thấy đau đầu: “Mẹ, mẹ về trước đi, con đang bận lắm.”
“Huy, con xem sắp đến giờ ăn trưa rồi, bận rộn nữa cũng phải ăn cơm chứ, đi ăn với mẹ được không?”
“Mẹ, con không có thời gian, mẹ về đi.” Cuối cùng Đường Tỉnh Vĩ cũng không nhịn được bèn nổi giận: “Con có còn là con của mẹ không? Vào công ty của con cũng bị ngăn cản, muốn cùng con ăn cơm cũng không được, con là con9ruột mà đối xử với mẹ còn không tốt bằng người ngoài
Có người ngày nào cũng ở nhà nói chuyện với mẹ, ăn cơm cùng mẹ, còn con? Con đã làm gì cho mẹ?”
Cung Chủ Nhi vội nói: “Bác gái, bác đừng nói thế, anh Mạc rất bận, bác nên hiểu cho anh ấy.” “Chủ Nhi, cháu rất hiểu ý người khác, nếu bác có con dâu như cháu thì tốt biết mấy
Ba của nó trên trời có linh thiêng chắc cũng sẽ cười vui sướng.”
Mạc Trọng Huy híp mắt nhìn hai người này kẻ xướng người họa.
“Bác, nếu anh Mạc bận như thế thì chúng ta đi trước đi, đừng quấy rầy anh ấy.”
Đường Tỉnh Vi thở dài rồi nói: “Đi thôi, đứa con trai này có6mà như không, sau này không thể trông cậy vào nó rồi.”
An Noãn và Judy cùng đi ăn cơm, nhìn thấy Đường Tĩnh Vi và Cung Chủ Nhi đi ra từ tập đoàn Mạc thị, bước chân cô dừng lại
Judy nhìn theo hướng mắt của An Noãn: “Cô An, cô biết hai người kia à?” “Mẹ của Mạc Trọng Huy và cô bồ nhỏ của anh ta.” Khóe miệng Judy giật một cái, cô khiếp sợ hỏi: “Cô bồ nhỏ? Ngài Mạc mà cũng có bồ?”
“Chúng ta đi thôi.” An Noãn kéo tay Judy rời đi, người của nhà họ Mạc đều không phải loại hiền lành, nếu có thể tránh được thì nên tránh
Nhưng Đường Tĩnh Vi đã thấy cô, vội băng qua đường đuổi theo An0Noãn
“An Noãn, An Noãn.” Bà ta vội vàng hô
Da dầu An Noãn tê rần, cực chẳng đã đành dừng lại
“Chào bác, bác khỏe chứ?” “An Noãn, trùng hợp thể, đi trên đường mà cũng có thể gặp cháu.” An Noãn mỉm cười
“An Noãn, thằng bé có khỏe không?” An Noãn gật đầu: “Rất tốt ạ, các bác gái nhà cháu chăm sóc thằng bé rất tốt.” “An Noãn, cháu có thể để cho bác nhìn thằng bé một chút được không? Dù gì bác cũng là bà nội của thằng bé, bác còn mua cho nó rất nhiều vàng, vẫn luôn để ở nhà, cháu cho bác gặp nó một lần được không?” An Noãn khó xử: “Thưa bác, cháu xin lỗi, thằng bé còn quá nhỏ, không7thích hợp đưa ra ngoài, bác hai cháu cũng sẽ không đồng ý để cháu mang thằng bé ra ngoài
Vả lại công việc của cháu rất bận, thật sự xin lỗi.” “Công việc? Cháu ra ngoài làm việc rồi?” Đường Tĩnh Vi sầm mặt: “Thằng bé còn chưa được hai tháng, cháu không ở nhà chăm sóc cho nó mà lại ra ngoài làm việc
Noãn Noãn, cháu thật sự yêu thằng bé à? Hay là bởi vì nó là giọt máu của nhà họ Mạc nên cháu mới không yêu nó?”
An Noãn cắn môi, cô trầm giọng, nói: “Thằng bé là máu thịt trên người cháu xuống, cháu yêu nó hơn bất cứ người nào khác.”
“Vậy thì vì sao chưa tới hai tháng mà cháu đã ra ngoài làm việc? An Noãn, sao cháu có thể nhẫn tâm như vậy? Cháu có thể hận nhà họ Mạc bác, nhưng sao cháu có thể đối xử như thể với một đứa bé? Hơn nữa, chẳng phải thằng bé họ Thẩm chứ không phải họ Mạc hay sao? Nếu như cháu không thích nó thì trả lại cho bác đi, bác là bà nội nó, bác sẽ yêu thương và chăm sóc nó cho.”
An Noãn chỉ cảm thấy buồn cười, cô lạnh lùng nói: “Bác gái, xin lỗi bác, cháu còn có việc.” An Noãn kéo Judy rời đi, không muốn tiếp tục dông dài với bà ta
“Cháu!” Đường Tĩnh Vi chỉ vào bóng lưng cố mà tức giận đến mức nói không ra lời
Cung Chủ Nhi đi cùng Đường Tĩnh Vi vào ngồi trong quán cà phê gần đó, cô ta vỗ nhẹ sau lưng Đường Tĩnh Vi, giúp bà ta thuận khí
“Bác gái, bác không thể lại kích động như vậy nữa, sức khỏe bác không tốt, bác sĩ đã dặn không được để cảm xúc kích động.”
Đường Tĩnh Vị thở phì phò: “Bác cũng không muốn tức giận, nhưng mà cái con bé An Noãn kia luôn chọc tức bác
Thằng bé là cháu của bác mà nó không cho bác gặp mặt
Thằng bé mới sinh chưa được đến hai tháng mà nó đã ra ngoài đi làm, cháu có từng thấy người mẹ nào nhẫn tâm như vậy không? Bác thật không hiểu, rốt cuộc con trai bác thích nó ở điểm nào? Nó có cái gì đáng giá để người ta thích đầu chứ.” “Bác gái, có thể cô An muốn được làm một người phụ nữ thành đạt.” Đường Tỉnh Vi cười lạnh: “Người phụ nữ thành đạt? Đừng trách bác xem thường nó, với cái tính cách và trình độ không tốt nghiệp đại học của nó, lại còn đã từng ngồi tù mà còn muốn làm người phụ nữ thành đạt à?” Cung Chủ Nhi sửng sốt: “Bác gái, bác nói cô An đã từng ngồi tù ạ?” Đường Tĩnh Vi mấp máy môi: “Chủ Nhi, chuyện này cháu biết thôi, đừng truyền ra ngoài, nếu không Thẩm Diệc Minh sẽ không bỏ qua cho cháu đầu
An Noãn này ỷ vào có nhà họ Thẩm làm chỗ dựa mới không coi ai ra gì như thế
Rốt cuộc thì cũng chỉ là chim sẻ bay lên đầu cành, còn tố chất là thứ phải được bồi dưỡng từ nhỏ
Nó từ bé đã không có mẹ, nên mới không có giáo dục như thế đấy.”
“Bác gái, bác uống nước đi, hiện tại bác cảm giác khá hơn chút nào không ạ?”
Đường Tĩnh Vi khẽ than thở: “Bác không sao, bệnh cũ thôi, từ khi ba Huy đi, sức khỏe của bác luôn không tốt.”
Đường Tĩnh Vi vừa nói vừa cầm chặt tay Cung Chủ Nhi: “Chủ Nhi, cháu thật sự là cô gái tốt
Cháu có gia giáo, có trình độ, còn hiếu thảo với người lớn, bác nằm mơ cũng mong cháu có thể trở thành con dâu của nhà họ Mạc, nhưng thằng con bướng bỉnh kia của bác từ trước đến nay đều không bao giờ nghe lời người trong nhà.”
Cung Chủ Nhi cười nhẹ: “Bác gái, bác đừng nói như vậy, cháu và bác có duyên như vậy, cho dù không làm được mẹ chồng nàng dâu thì cũng có thể làm mẹ con mà
Từ nhỏ cháu đã không có mẹ, ở bên cạnh bác, cháu thấy bác giống như mẹ của cháu vậy.”
“Đứa bé ngoan!” Đường Tĩnh Vi vỗ nhẹ lên mu bàn tay của Cung Chủ Nhi
“Bác luôn cảm thấy ông trời rất công bằng, có nỗ lực chắc chắn sẽ được hồi báo, có lẽ ngày nào đó Huy sẽ thấy được cháu tốt như thế nào
Cháu gái, cháu còn trẻ, tương lai còn có rất nhiều khả năng, rất nhiều cơ hội.”