Em nghĩ, người mà con bé cần nhất lúc này chính là Huy đây.” Ông cụ Thẩm nhìn thấy An Noãn khổ cực như vậy, mặc dù đau lòng, nhưng nhìn thấy hai đứa cháu gắn bó thắm thiết, sâu trong lòng ông cụ lại cảm thấy vô cùng vui mừng
“Hi vọng trải qua nhiều chuyện như vậy, hai đứa nó có thể hiểu được trân trọng.”
Từ lúc An Noãn vào viện, người nhà họ Thẩm đã gọi ngay cho Thẩm Diệc Minh, Thẩm Diệc Minh đang đi công du ở nước ngoài cũng kết thúc sớm chuyến viếng thăm mà về ngay trong đêm.
Khi Thẩm Diệc Minh về Bắc Kinh, An Noãn vẫn còn chưa vào phòng sinh
Nhìn thấy Mạc Trọng Huy luôn ở bên cạnh An Noãn, Thẩm Diệc Minh lập tức giận dữ.
“Xin2bác hãy để cho cháu được ở bên cạnh An Noãn, cùng cô ấy chào đón con của chúng cháu ra đời.”
Thẩm Diệc Minh sầm mặt, ông nói mỗi chữ mỗi câu đều lạnh giá, “Cậu không xứng làm ba của đứa trẻ
Từ đầu đến cuối cậu đều không làm tròn trách nhiệm làm cha
Giờ đi ngay cho tôi, đừng ép tôi phải đánh cậu.”
Lòng Mạc Trọng Huy siết chặt, hắn đứng trước mặt Thẩm Diệc Minh, cúi thấp đầu mà cầu khuẩn, “Cầu xin bác hãy cho cháu cơ hội lần này, mặc kệ tương lai An Noãn có thể tha thứ cho cháu không, xin hãy cho cháu vào với cô ấy để cùng chào đón con của chúng cháu
Cháu đã nói chuyện với bác sĩ ạ, cháu phải vào phòng sinh với An8Noãn.”
Thẩm Diệc Minh hừ lạnh, không tiếp tục dông dài cùng hắn nữa, Ông nháy mắt với hai cảnh vệ.
Hai cảnh vệ đi đến chỗ Mạc Trọng Huy, “Cậu Mạc, xin cậu đừng làm khó chúng tôi, mời cậu đi thôi.”
Mạc Trọng Huy cắn chặt môi, đứng ở đằng kia không nhúc nhích
Những người khác trong nhà họ Thẩm đều không nhìn được nữa, Tiết Ngọc Lan đi đến bên cạnh Thẩm Diệc Minh kéo ống tay áo của ông, bà nói khẽ: “Diệc Minh, đừng như vậy, tất cả cứ chờ đứa bé ra đời rồi lại nói tiếp, bây giờ không phải lúc phát cáu, NoAn Noãn cẩn người ở bên cạnh.”
Thẩm Diệc Minh sầm mặt, nhìn hai cảnh vệ một cái.
Hai cảnh vệ bị dọa sợ quá, lập tức đến giữ lấy cánh9tay của Mạc Trọng Huy.
Ông cụ Thẩm vốn đang ngồi trên ghế sofa, giờ không thể kiềm chế được nữa, ông cụ dùng sức đập mạnh lên bàn trà và gầm lên: “Để tôi xem hôm nay ai dám đem thằng nhóc Huy đi! Chỉ cần tôi còn một hơi thở ở đây, tôi xem các anh nghe tôi hay nghe nó.” Hai cảnh vệ đều thấy khó xử, không biết phải làm thế nào cho phải
Một người là Boss lớn, một người là ông cụ nhà Boss, phải nghe theo ai mới được đây? Thẩm Diệc Minh cố gắng đè cơn tức giận ở đáy lòng xuống, ông đi đến bên cạnh ông cụ Thẩm và nói với ông cụ: “Thưa ba, con là vì muốn tốt cho NoAn Noãn, xin ba đừng làm con2khó xử.”
“Vì tốt cho NoAn Noãn?” Ông cụ Thẩm cười lạnh, “Con có từng lắng nghe qua tiếng lòng của NoAn Noãn không? Con biết suy nghĩ trong lòng của con bé à? Hai đứa nó yêu nhau cả chục năm trời, tại sao lại bởi vì ân oán của thế hệ trước mà phải tách ra? Đứa trẻ trong bụng NoAn Noãn có thể có một gia đình hoàn chỉnh, tại sao lại muốn cướp đi cha của nó, để nó lớn lên mà không có tình thương của cha hả? Người sống nên biết cách tha thứ, tha thứ cho sai lầm của người khác, huống hồ gì mọi thứ mà Huy làm cũng không phải là tội ác tày trời, vì sao cứ nhất định phải khiến cho chúng nó tra tấn lẫn2nhau như vậy?”
Thẩm Diệc Minh cũng hít sâu một hơi, ông không hề thỏa hiệp mà nói: “Ba, ba cũng biết NoAn Noãn và nó dây dưa mười năm, hơn mười năm qua, NoAn Noãn có hạnh phúc được một nửa thời gian đẩy không? Không hề, phần lớn thời gian con bé đều đau lòng khổ sở
Là một người cha, ba mươi năm trước con không thể nào bảo vệ được con bé, từ giờ về sau con sẽ tận lực dùng hết sức mình để bảo vệ nó, chồng tương lai của An Noãn nhất định phải là người có trách nhiệm, nhất định phải yêu nó hơn mọi thứ trên đời.”
Dừng lại một chút, Thẩm Diệc Minh nói với giọng vô cùng kiên định, “Ba, hôm nay nếu có chỗ nào làm ba không hài lòng thì xin ba hãy tha thứ cho con, tất cả mọi điều con làm cũng là vì An Noãn.” “Con có ý gì!” Mặt ông cụ Thẩm tải đi.
Thẩm Diệc Minh quay sang hai cảnh vệ, nghiêm giọng ra lệnh, “Các cậu còn đứng ngây ra đó làm gì?” Đám cảnh vệ đều bị sắc mặt của Thẩm Diệc Minh làm cho sợ hãi, cả hai vội mang Mạc Trọng Huy ra ngoài
Hai người họ đều đã trải qua huấn luyện, bên ngoài còn có rất nhiều cảnh vệ trông coi, lúc này mà Mạc Trọng Huy có cứng rắn muốn ở lại cũng không được
Hẳn nhìn vào mắt Thẩm Diệc Minh, từng câu thốt ra đều rất chân thành, “Cháu xin thề cháu sẽ là một người cha có trách nhiệm, cháu thể sẽ yêu An Noãn và con hơn tất cả mọi thứ trên đời
Cháu chỉ muốn được ở bên cạnh An Noãn khi đứa bé sinh ra, cầu xin bác hãy cho cháu cơ hội này.” “Mang đi!” Thẩm Diệc Minh ra lệnh, rồi đi thẳng vào trong phòng bệnh.
Lúc này An Noãn đang nghỉ ngơi, mặc dù thế, cô vẫn nghe được loáng thoáng bên ngoài ẩmĩ
“Cô An, đã mở được khá nhiều rồi, có thể vào phòng sinh.” Gần như là lúc Mạc Trọng Huy bị mang đi thì An Noãn cũng tiến vào phòng sinh, Bác gái cả và bác gái hai cũng vào cùng cô
An Noãn được ở trong một tòa nhà nhỏ độc lập với bệnh viện, Mạc Trọng Huy bị Thẩm Diệc Minh lôi ra khỏi tòa nhà này, hắn cứ đứng ở bên ngoài, mãi không rời đi
Giờ khắc này, người phụ nữ hắn yêu thương nhất đang chịu đựng đau đớn ở bên trong, mà hắn lại bất lực, ngay cả cơ hội ở bên cạnh an ủi cô cũng không có
Hai bàn tay hắn nắm chặt lại thành nắm đấm, sự bất lực ở giây phút này khiến hắn cảm thấy mình là thằng vô dụng đến mức nào
Ở trong giới thương trường, hắn là ngài Mạc được người người kính sợ, nhưng ở trước mặt Thẩm Diệc Minh, hắn chẳng thể chống cự được
Nói hắn không trách Thẩm Diệc Minh là giả, nhưng ở sâu trong nội tâm, hắn càng trách mình nhiều hơn
Trong phòng sinh, Đậu Nhã Quyên và Tiết Ngọc Lan một trái một phải cầm tay An Noãn, hai bà liên tục đút cho cô ăn và cổ vũ cố
“NoAn Noãn, mỗi một người phụ nữ đều phải trải qua chuyện này một lần, cố lên.”
“NoAn Noãn, dù có đau cũng đáng.” An Noãn đau đến mấy lần chỉ muốn ngất đi, Đậu Nhã Quyên và Tiết Ngọc Lan vẫn luôn ở bên cạnh cổ vũ cho cô
“Oa”, tiếng khóc của đứa trẻ như tiếng trời cao vang lên
Nước mắt An Noãn trào ra, cô không thể tin được con của bọn họ đã chào đời
“NoAn Noãn, không sao, không sao, là một bé trai.” Đậu Nhã Quyền kích động nói ở bên tai cô
Nước mắt An Noãn tuôn như mưa, không làm sao ngăn lại được
Bác sĩ ôm đứa trẻ đến trước mặt An Noãn, cười nói: “Mẹ mau nhìn bé con của mình một chút nào.” Chỉ một chút thôi mà nước mắt của cô càng trào ra không thể khống chế được
Sau đó ngẫm lại cô cũng không biết vì sao hôm đó lại khóc nhiều như thế, con chào đời vốn là một việc rất vui mừng, nhưng mà cô lại muốn khóc, như thể chờ đợi tám tháng, đến lúc đó muốn phát tiết ra tất cả gian khổ đã chịu đựng vậy.
Chuyện sau đó cô hoàn toàn không nhớ được, mặc dù bên dưới vẫn còn rất đau đớn, nhưng cô quá mệt mỏi nên ngủ thiếp đi.
Lúc tỉnh lại, Thẩm Diệc Minh đang ở ngay bên cạnh cô, hai tay ông nắm chặt tay cô, ông sờ lên mặt cô, đau lòng nói: “Cháu gái, cháu vất vả rồi.”