“Trong lòng bà nghĩ như thế nào thì chính là như vậy. Gần đây người nhà họ Mạc bà chết quá nhiều, tôi vốn không muốn làm như vậy, nhưng bà lại bắt nạt con gái tôi hết lần này đến lần khác. Bà nghĩ tới ăn chay à! Tôi có thể leo lên vị trí này, nhưng ngay cả con gái mình cũng không bảo vệ được, truyền ra ngoài há chẳng phải là trò cười sao? Vì tích phúc cho cháu ngoại sắp ra đời của tôi, vì không để cho con gái tôi kẹt ở giữa khó xử, tôi ngấm ngầm chịu đựng bao nhiêu lần, cho nhà họ Mạc bà không ít cơ hội, nhưng các người liên tục khiêu chiến ranh giới cuối cùng của tôi. Giây phút bà xông vào phòng làm việc của con gái tôi, nguyền rủa cháu ngoại2tôi, ra tay với con gái tôi, chồng bà cũng rời khỏi nhân thể rồi!”
Khoảnh khắc đó, Mạc Bạch Linh thật sự điên rồi, bà ta dùng sức muốn giãy ra khỏi sự khống chế của lính cảnh vệ. “Thẩm Diệc Minh, tên ác ma giết người điên cuồng này, mày chết không yên lành đâu!” Thẩm Diệc Minh cong khóe miệng lên, “Lần đầu tiên có người dám mắng thẳng mặt tôi, bà rất có khí thế đấy. Nghe nói con gái bà tên là Chu An Nhã, làm ở một công ty truyền thông bên Mỹ..”
Mạc Bạch Linh lập tức yên tĩnh lại. “Yên tâm, bây giờ tôi không muốn mạng của bà, tôi tương đối thích nhìn người bên cạnh bà lần lượt rời đi.”
Mạc Bạch Linh cắn môi, không dám lên tiếng nữa. “Như vậy là đúng rồi, tôi vẫn sẽ tích phúc8cho cháu ngoại tôi, tạm thời tha cho cái mạng ti tiện của bà. Nếu như bà còn u mê không tỉnh ngộ, nói nặng lời với An Noãn một câu nữa, tôi sẽ để bà và con gái bà cũng lên trời với chồng bà.”
Đêm đó, An Noãn lại gặp ác mộng, cô nằm mơ thấy Mạc Bạch Linh đẩy cô từ mấy chục tầng chỗ phòng làm việc của Mạc Trọng Huy xuống đất. An Noãn hét lên tỉnh lại, cả người lạnh như băng. “Noãn Noãn, sao thế? Gặp ác mộng à?” An Noãn thấy Thẩm Diệc Minh lại ở bên cạnh mình, cô đã không phân rõ được rốt cuộc là mơ hay là sự thật nữa rồi.
Thẩm Diệc Minh đau lòng lau mồ hôi lạnh trên trán giúp cô, giây phút đó, An Noãn mới tin đây là sự thật. “Bác hai.”6Cô dịch vào trong lòng ông. “Không phải là bác đi làm việc sao? Tại sao bác lại ở đây?” “Bác vừa xong việc về được một lúc, muốn đến thăm cháu. Nhóc con, có phải tối nào cũng gặp ác mộng không? Khoảng thời gian này, nhìn thần sắc cháu không được tốt như trước.”
“Cháu gặp ác mộng, có điều không sao cả.”.
Thẩm Diệc Minh ôm chặt cô, nghiêm túc nói: “Noãn Noãn, sau này để bác dâu ngủ chung với cháu đi. Bây giờ bụng cháu càng ngày càng lớn rồi, bác thật sự không yên tâm để cháu một mình.” Cô ở trong lòng ông lắc đầu, “Bác, không cần đâu, cháu sẽ tự điều chỉnh lại. Đợi thiết kế được bước đầu hạng mục trong tay rồi, cháu sẽ xin nghỉ ngơi mấy ngày”
“Được.”
Vốn dĩ lại An Noãn nghĩ cô sẽ mất ngủ,3nhưng may mà có Thẩm Diệc Minh luôn ở bên cạnh nên cô mới yên tâm ngủ một mạch đến sáng mà không hề mơ mộng gì hết.
Ngày hôm sau cô hẹn Lâm Dịch Xuyên, mời anh ăn cơm. Thẩm Diệc Minh không vui, nói bên tai An Noãn mãi, “Khó khăn lắm bác mới có thể ở nhà nghỉ ngơi, cháu lại muốn đi ra ngoài với người khác. Haiz, xem ra địa vị của bác ở trong lòng cháu còn không bằng cả Lâm Dịch Xuyên rồi.” Thẩm Diệc Minh thở ngắn than dài mãi, An Noãn bị chọc cười. “Bác, hiếm khi Lâm Dịch Xuyên mới đến Bắc Kinh, cũng là chuyện nên làm thôi.”
Thẩm Diệc Minh đột nhiên hỏi một câu, “Noãn Noãn, cháu và Lâm Dịch Xuyên đó còn có thể không?” An Noãn hơi ngẩn ra, sau đó lắc đầu.
“Cháu đã5như vậy rồi, đâu còn có thể xứng với người ưu tú như anh ấy chứ.”
Thẩm Diệc Minh cau mày lại, “Noãn Noãn, không được tự coi nhẹ mình, cháu là con gái của bác.”
An Noãn bĩu môi. Gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, có lúc Thẩm Diệc Minh nằm ở trên giường cũng sẽ suy nghĩ, nếu như ban đầu ông không cố ý phản đối An Noãn và Lâm Dịch Xuyên ở bên nhau, liệu chuyện có biến thành như ngày hôm nay không. Nghĩ đến những chuyện Lâm Dịch Xuyên làm vì Noãn Noãn, càng ngày ông càng cảm thấy người đàn ông đó thật sự yêu Noãn Noãn, không màng tất cả mà yêu cô.
Nếu như ban đầu bọn họ không vì Lâm Dịch Xuyên là người Anh mà phản đối, không trăm phương ngàn kế gán ghép An Noãn và Mạc Trọng Huy, có lẽ chuyện sẽ không phức tạp như bây giờ.
Đôi khi, chúng ta hối hận về những quyết định trong quá khứ, nhưng nếu được chọn lại thì có lẽ chúng ta vẫn chọn làm như vậy. An Noãn đi đến nhà hàng cơm u đã hẹn với Lâm Dịch Xuyên.
Lâm Dịch Xuyên nhận ngay thấy dấu vết mập mờ trên môi cô, anh cau mày hỏi, “Miệng em.” “Mạc Trọng Huy cắn.” An Noãn nói thật. Ở trước mặt anh, cô không cần che che giấu giấu, để cho anh hoàn toàn từ bỏ ý định cũng tốt. Lâm Dịch Xuyên càng cau mày chặt hơn, cô có thể nhìn thấy rõ sự đau đớn lóe lên rồi biến mất trong mắt anh. Đối với người đàn ông này, An Noãn đã định trước sẽ nợ anh cả đời rồi.
“An Noãn, cho dù Mạc Trọng Huy làm gì với em, từ đầu đến cuối em vẫn yêu hắn đúng không?”
An Noãn mím môi, không lên tiếng.
“Cho dù em và Mạc Trọng Huy đã không thể nào, em cũng sẽ không chọn anh đúng không?”
An Noãn kéo khóe miệng lên, “Lão Lâm, anh nói những điều này làm gì?”.
Anh đột nhiên cầm lấy tay cô, thâm tình nói: “An Noãn, mặc dù trước đây anh lựa chọn buông tay, nhưng em vẫn luôn ở trong lòng anh. Anh tưởng là buông tay rồi, em sẽ hạnh phúc, cho nên cho dù có đau đớn thế nào, có tổn thương thế nào, anh vẫn để em tự do trở lại bên cạnh hắn. Nhưng rồi anh phát hiện, em trở lại bên cạnh hắn cũng không được sống tốt, thậm chí không vui vẻ bằng lúc ở bên anh. An Noãn, trở lại bên cạnh anh đi! Anh sẽ thương yêu em, thương yêu con của em, coi nó như cốt nhục của mình. An Noãn, coi như suy nghĩ cho đứa bé, tìm một người ba dượng tốt cho nó. Nó cẩn tình thương của ba, cần một mái nhà hoàn chỉnh. Những thứ này anh đều có thể cho được.”
An Noãn cúi gằm mặt xuống. “An Noãn, anh có thể cho em thời gian suy nghĩ, em hãy suy nghĩ thật kĩ quan hệ giữa chúng ta được không?”
An Noãn ngẩng đầu lên, vô cùng bình tĩnh và nghiêm túc. “Lão Lâm, em không cần suy nghĩ. Xin lỗi, em không thể lợi dụng anh như vậy được. Anh đối với em mà nói, là thầy, là bạn, em không muốn cuối cùng ngay cả mối quan hệ này cũng bị phá vỡ mất. Lão Lâm, vì tình bạn của chúng ta, xin đừng đưa ra đề nghị như vậy với em được không?”
Lâm Dịch Xuyên lắc đầu, tự giễu nói, “Quả nhiên anh nghĩ không sai, sau này em thà gả cho một người xa lạ, cũng sẽ không chọn anh.” Hít sâu một hơi, anh lại nắm chặt tay cô, nghiêm túc nói, “An Noãn, bất cứ lúc nào, chỉ cần anh vẫn chưa lấy vợ, em vẫn là đối tượng lựa chọn số một của anh.” “Lão Lâm, sao anh phải khổ như vậy chứ?” An Noãn ở cạnh Lâm Dịch Xuyên một ngày, nói là ở bên anh, thật ra là cô cũng muốn giải sầu một chút.