“Cậu dám đánh tôi! Một người nước ngoài như cậu lại dám đánh tôi!” Mạc Bạch Linh nghiến răng nghiến lợi.
Đường Tĩnh Vi bị vẻ độc ác trên mặt Lâm Dịch Xuyên dọa, bà ta kéo áo Mạc Bạch Linh, “Bạch Linh, chúng ta đi thôi, ở chỗ của bọn họ, chúng ta không có ưu thế.”
Mạc Bạch Linh chỉ vào mặt An Noãn, “An Noãn, chúng ta cứ đợi mà xem, tao và mày vẫn chưa xong đầu! Bây giờ mày cũng chỉ có thể ở bên loại đàn ông vô dụng này thôi, bởi vì Huy nhà tao đã có bạn gái mới rồi.” “Cút!” Giọng Lâm Dịch Xuyên lạnh lùng, con ngươi thẫm lại tỏ ra vô cùng nguy hiểm. Đường Tĩnh Vi kéo Mạc Bạch Linh2đi, cả căn phòng làm việc mới khôi phục lại sự yên tĩnh. Lâm Dịch Xuyên đỡ An Noãn ngồi xuống sofa, cẩn thận hỏi, “An Noãn, có cần anh đưa em đi bệnh viện không?”
An Noãn cười lắc đầu, “Không cần đâu, bọn họ không làm em bị thương, em ở đây nghỉ ngơi một lúc là được rồi.” Lâm Dịch Xuyên luôn ở phòng làm việc với An Noãn, cho đến lúc cô nghỉ trưa xong tập trung vào công việc. Nhìn vẻ mặt dửng dưng của cô, hình như không bị chuyện ầm ĩ vừa rồi ảnh hưởng đến, anh mới yên tâm một chút.
Đến phòng làm việc tổng giám đốc của Lee, Lâm Dịch Xuyên nổi trận lôi đình, “Nếu như không trùng hợp như vậy,8nếu như tôi không đến Trung Quốc, hậu quả sẽ thế nào?” “Xin lỗi.”
Xảy ra loại chuyện này, có oan ức thế nào Lee cũng phải gánh vác trách nhiệm. Anh ta nghĩ lại mà cũng thấy sợ, nếu như không chạy đến kịp thời, An Noãn sẽ thế nào? Anh ta không dám nghĩ đến. “Còn xảy ra chuyện như vậy nữa thì cậu nộp đơn xin từ chức cho tôi!” Lee bĩu môi.
Sau đó Lee mới dám trêu Lâm Dịch Xuyên, “Nếu như hôm nay An Noãn xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cậu thật sự sẽ đuổi tôi à?” “Đúng thế.” Lâm Dịch Xuyên liếc anh ta một cái.
“Aaron, như vậy không giống cậu, để tình cảm riêng tư và công việc lẫn lộn với nhau, đuổi6tôi rồi, cậu ăn nói với trụ sở chính thể nào được.”
“Tôi tự biết nói chuyện.” Khóe miệng Lee giật giật, “Cái này có phải là tướng quân tức giận vì kẻ má hồng mà người Trung Quốc nói đó không?” Lâm Dịch Xuyên chỉ khẽ thở dài một cái.
“Aaron, theo tôi biết, tình cảm của An Noãn đối với ba của con cô ấy rất sâu đậm, là bạn bè, tôi thật lòng khuyên cậu một câu, đừng ôm ảo tưởng với cô ấy nữa. Cậu lãng phí đủ nhiều thời gian và cô ấy rồi, không đáng.”
Lâm Dịch Xuyên giơ tay day ấn đường, cũng không biết có phải do ngồi máy bay quá lâu mà hơi đau đầu không. “Cậu nói cho tôi biết, lần này cậu3đến rốt cuộc là vì cái gì? Thị sát công việc? Hay là vì An Noãn?” Lâm Dịch Xuyên cười tự giễu, “Tôi cũng không biết lái xe đến sân bay thế nào, lên máy bay thế nào và đến đây thế nào nữa. Hình như chỉ là một suy nghĩ trong nháy mắt, trong nháy mắt đó, tôi đột nhiên rất nhớ rất nhớ cô ấy.”
Anh thừa nhận, giây phút biết An Noãn đã chia tay với Mạc Trọng Huy, trong lòng anh lại dấy lên hy vọng, chỉ là rất nhanh lại bị An Noãn dập tắt, nhưng cho dù dập tắt rồi, trong lòng vẫn có ngọn lửa nhỏ đang cháy. Lee không nhịn được cười ra tiếng, “Aaron, thật không ngờ cậu lớn tuổi như vậy5rồi mà lại vì tình yêu mà làm ra chuyện điên cuồng đến thế. Tôi có thể cho là nội tâm cậu vô cùng không ổn định không?”
Lâm Dịch Xuyên thấp giọng nói, “Cậu không hiểu đâu.” “Tôi không hiểu, từ trước đến nay tôi chưa từng yêu một ai điên cuồng như vậy, chỉ điên cuồng yêu công việc thôi.” Lúc nói lời này, hình như trong mắt Lee có một chút hiu quạnh.
Đã đến giờ tan ca, An Noãn thu dọn xong đồ đạc chuẩn bị đi, Lâm Dịch Xuyên gõ cửa, đi đến cười nói: “Cùng đi ăn cơm đi.” An Noãn mím môi, nói xin lỗi: “Lão Lâm, tối hôm nay em có việc rất quan trọng, không thể ăn cơm với anh được. Ngày mai em nghỉ, mời anh ăn trưa và ăn tối được không?” Lâm Dịch Xuyên đành cười trừ, thật ra trong lòng vô cùng bị thương. Anh muốn giậu đổ bìm leo, nhưng An Noãn hoàn toàn không cho anh cơ hội.
“Được rồi, em muốn đi đâu, anh đưa em đi.”
An Noãn cười từ chối, “Không cần đâu, tài xế đang đợi em ở bên ngoài rồi, ngày mai em gọi điện thoại cho anh.” Nhìn bóng lưng An Noãn vội vàng rời đi, trái tim anh đau nhói. Cho dù là trước đây hay bây giờ, mặc dù An Noãn ở rất gần anh, thậm chí ngay trước mặt anh, nhưng anh luôn có một loại ảo giác cô cách mình rất xa, không thể đuổi kịp.
Anh quá hiểu tính An Noãn, đời này cho dù cô có tái hôn, chưa chắc đối tượng đã là anh. Cô thà chọn một người đàn ông xa lạ, cũng sẽ không chọn anh. Có lẽ cố cho rằng đây là một loại tổn thương, nào ngờ nếu như tổn thương là như vậy, anh vẫn cam tâm tình nguyện như ăn mật ngọt.
An Noãn lên xe, bảo tài xế đưa cô đến Mạc thị.
Tài xế tưởng là tại mình bị hỏng rồi, khó tin nhìn An Noãn, “Cô An, cô trêu tôi à?”
“Tôi có việc phải đi tìm Mạc Trọng Huy, phiền anh rồi.” Tài xế do dự, cuối cùng vẫn theo ý An Noãn, lái xe đến tập đoàn Mạc thị.
Tài xế muốn đi lên cùng An Noãn nhưng cô cự tuyệt. “Anh ở đây đợi tôi một lát, tôi sẽ xuống ngay.” Tài xế thấy An Noãn xuống xe, bước rất nhanh, anh ta ngồi trên xe gọi một tiếng, “Cô An, cô đi chậm chút, chú ý dưới chân.”
Bây giờ An Noãn hoàn toàn không quan tâm được những thứ này, cô chỉ muốn nhanh chóng gặp được Mạc Trọng Huy. Đi vào cao ốc Mạc thị, rất kỳ quái, nhân viên lễ tân không ngăn cô lại, để cho cô đi vào.
An Noãn không chút khách sáo dùng thang máy riêng của Mạc Trọng Huy lên thẳng tầng trên cùng. Trợ lý Trương đang đi từ phòng làm việc của Mạc Trọng Huy ra, nhìn thấy An Noãn, cậu ta giật mình, “Cô An, là có thật à, tôi còn tưởng là tôi hoa mắt nữa.”
“Trợ lý Trương, Mạc Trọng Huy ở trong phòng làm việc à?” “Vâng, vâng, ngài Mạc đang ở trong phòng làm việc, cô muốn tìm anh ấy à?”
An Noãn “ùm” đơn giản một tiếng, đi thẳng đến phòng làm việc của Mạc Trọng Huy. Mạc Trọng Huy đang vùi đầu làm việc, nghe thấy tiếng động thì không vui hừ giọng, “Trợ lý Trương, lần sau có chuyện gì có thể nói cho xong một lần không?”
“Mạc Trọng Huy, là tôi.” Mạc Trọng Huy ngẩng phắt đầu lên, thật sự không dám tin vào tai và mắt mình.
“An Noãn, sao em lại đến đây?”