An Noãn rửa mặt xong xuống nhà, dưới nhà đang thảo luận vô cùng sôi nổi. An Noãn đi qua mới biết mọi người đang bàn luận về giới tính và tên của đứa trẻ. Có cái đề tài này mà bọn họ có thể tranh luận suốt từ đêm hôm qua cho đến tận sáng hôm nay. Thẩm Thần Phong có ý thăm dò, “Noãn Noãn, bác hai nói con của em sau này sẽ mang họ Thẩm.”
An Noãn cười và nói: “Em là con gái của bác hai, cho con theo họ Thẩm cũng là điều bình thường. Hơn nữa, tên họ cũng chỉ là một cách gọi mà thôi.” Thẩm Diệc Minh nghe An Noãn nói thế trong lòng cảm thấy như có một dòng nước ấm chảy qua. Ông xúc động đưa tay ra ôm lấy vai An Noãn, nội tâm ông có sự kích động và2hưng phấn không cách nào diễn tả bằng ngôn từ.
“Bác hại, cháu mới mang thai bốn tháng thôi, mọi người khoa trương quá rồi đấy ạ, tên họ thì cứ chờ đứa trẻ sinh ra rồi thảo luận cũng được.”
Thẩm Diệc Minh chỉ cười mà không nói. Thẩm Thần Phong nhanh nhảu, nói mà không suy nghĩ, “Noãn Noãn, có phải em vẫn chờ nối lại tình xưa với Huy, để cậu ta đặt tên cho đứa trẻ, rồi đến lúc đó theo họ Mạc của cậu ta luôn không?”
Trên bàn ăn lập tức im lặng như tờ, An Noãn nhíu mày, bầu không khí bất giác khẩn trương lên. Thẩm Thần Phong khẽ húng hắng ho một cái, “Anh nói sai cái gì à? Thôi được rồi, coi như anh chưa hề nói gì.”
Sau đó trong quá trình ăn sáng, mọi người đều không nói chuyện nhiều nữa.
Ăn sáng xong,8An Noãn đi làm như bình thường, Thẩm Diệc Minh lại khăng khăng muốn tự đưa cô đi làm.
Chiếc xe An Noãn đang đi hiện tại là một chiếc xe thương vụ bình thường, treo biển số bình thường.
Thẩm Diệc Minh và An Noãn cùng chui vào trong xe, nhìn thế nào An Noãn cũng cảm thấy chiếc xe này hoàn toàn không phù hợp với hình tượng của Thẩm Diệc Minh.
“Bác hai, hôm nay bác không cần phải làm việc ạ?” “Đưa cháu đến công ty rồi bác sẽ đi thẳng ra sân bay luôn, bọn họ đều sẽ đợi bác ở sân bay. Bây giờ đi công tác phải một tuần sau mới có thể về, cho nên bác đều rất quý mỗi một ngày được ở bên cạnh cháu.”
Nghe xong, An Noãn kéo cánh tay Thẩm Diệc Minh, “Bác hai, cháu sẽ rất nhớ bác.” Thẩm Diệc Minh6ôm cô thật chặt, “Noãn Noãn, khi làm việc không được gắng sức quá, nếu như cảm thấy mệt mỏi thì phải ở nhà nghỉ ngơi. Cháu luôn luôn phải nhớ kĩ đứa con trong bụng mới là quan trọng nhất.”
An Noãn gật đầu rất nghiêm túc, cô nhẹ nhàng đặt tay lên bụng mình.
Lúc cởi quần áo ra, bụng cô đã hơi nhô lên. Mỗi lúc trời tối An Noãn đều sẽ sờ bụng cùng nói chuyện với bé con. Những chuyện này vốn nên để người cha làm, nhưng An Noãn làm hết. Mỗi khi như thế trong lòng cô khó tránh khỏi sẽ cảm thấy hơi cô đơn. Nhưng khi sự cô đơn qua đi, tâm tình của cô càng trở nên bình tĩnh.
Sau một thời gian nỗ lực chung của toàn đội, bọn họ đã làm xong phương án thiết kế sơ bộ.
An Noãn báo cáo Lee3phương án này, Lee đưa ra gợi ý hợp lý và đội của An Noãn lại phải tăng ca để sửa ròng rã suốt một tuần. Sau đó nhiệm vụ chính là trình bày lại phương án cho tập đoàn Mạc thị và Thẩm thị, khi nhận được cái gật đầu từ phía bọn họ mới có thể tiến hành các bước kế tiếp.
“An Noãn, cô quả nhiên không làm tôi thất vọng, tôi tin tưởng cải phương án này nhất định sẽ được thông qua ngay sau một lần. Tôi đã hẹn với bên Mạc thị sẽ tiến hành trình bày ở chỗ họ vào 10 giờ sáng ngày mai, tôi sẽ đi cùng với
CÔ.”
An Noãn mấp máy môi, cô khẽ hỏi: “Tôi có thể nhờ Judy thay tôi trình bày phương án được không?” Lee hơi nhíu mày, “An Noãn, cô đang sợ cái gì? Chẳng lẽ cô còn5chưa bỏ được chồng cũ? Trong mắt của tôi, một người phụ nữ thành đạt sẽ không bị tình cảm gây cản trở. An Noãn, đừng để tôi thất vọng được không?” Bị Lee thuyết phục, cuối cùng cô cũng đồng ý sẽ tự mình trình bày. Buổi tối tan việc về nhà, An Noãn bắt đầu cảm thấy lo lắng. Không phải cô chưa từng thuyết trình ở trước mặt người khác, trước kia có một dự án ở Mỹ, lúc cô phải lên thuyết trình cho dự án đó, ở bên dưới đông nghịt toàn người là người, nhưng bởi vì có Lâm Dịch Xuyến khích lệ, có anh ở đứng sau lưng, cô mới làm thành công.
Ngày mai là lần đầu tiên cô phải tự mình đối mặt, có lẽ sẽ có người nghi ngờ, có người làm khó dễ, có lẽ sẽ phát sinh ra những chuyện đột xuất, những cô nhất định phải dũng cảm đối mặt. Đây là con đường cô bắt buộc phải trải qua khi muốn làm thiết kế kiến trúc.
Đêm nay Thẩm Thần Bằng cũng về nhà, anh ta cười hỏi cô: “Em gái, nghe nói ngày mai em phải tự mình trình bày phương án, em đã chuẩn bị xong chưa?”
Mặt An Noãn hơi căng ra, cô nói nhỏ: “Chắc là ổn.”
“Chậc chậc, sao trả lời gượng ép thể: Thôi được rồi, để anh tiết lộ trước một chút cho em biết, ngày mai Chủ tịch của tập đoàn Mạc thị sẽ tự mình tham gia hội nghị đấy, em cần phải chuẩn bị tâm lý trước đấy nhé, đừng để đến lúc nhìn thấy cậu ta lại kích động đến mức nói không ra lời.”
An Noãn cười lạnh, “Đường đường là chủ của tập đoàn Mạc thị mà lại tham gia cái hội nghị còn con này à?”
Thẩm Thần Bằng trợn tròn mắt, “Này, đây sao có thể là hội nghị cỏn con được, dự án này là hạng mục được đầu tư lớn nhất trong năm nay của Mạc thị và Thẩm thị chúng ta đấy. Làm xong dự án này là em có thể ghi tên mình vào sách sử của ngành kiến trúc.” An Noãn tức giận trợn mắt với anh ta. Thẩm Thần Bằng vỗ vai cổ vũ cô, “Con nhóc này, từ đầu đến cuối anh đều vô cùng tin tưởng em, anh tin ngày mai em nhất định có thể thành công. Anh trai mãi mãi ở phía sau ủng hộ em, cố lên.” Có Thẩm Thần Bằng cổ vũ, An Noãn cảm thấy vững tâm hơn rất nhiều. Ăn xong bữa tối, cô đi dạo với ông cụ Thẩm, lúc về đến phòng, An Noãn nằm ở trên giường nhưng lại bị mất ngủ.
Cô dứt khoát dậy mở máy tính, nhẩm qua phương án ở trong đầu. Cô bấm chuột máy tính không có mục đích, đột nhiên một cái file dữ liệu đâm vào mắt làm đau mắt cô. Wedding, đây là những tài liệu mà lúc trước cô đã chuẩn bị để kết hôn với Mạc Trọng Huy. Cô không kìm được mà ẩn mở, bên trong file dữ liệu có thiết kế áo cưới, mẫu thiệp cưới, kế hoạch tiệc rượu...
Từng nội dung bên trong tập dữ liệu này đều do cô một mình cô chuẩn bị, chỉ riêng mẫu thiệp cưới mà cô đã sửa chữa qua vô số lần, tốn không ít thời gian. Khi đó cô đã nghĩ, cả đời chỉ có một lần làm hôn lễ, dù chỉ là một tấm thiệp mời đơn giản cũng phải để lại cho người ta ấn tượng sâu nhất.
Ấn mở tập dữ liệu áo cưới, từng bức ảnh áo cưới tuyệt đẹp đập vào mắt cô. Đây là những thiết kế cô chọn ra từ mấy nhà thiết kế nổi tiếng, cô từng để Mạc Trọng Huy hỗ trợ tham khảo qua. Cổ nhớ lúc ấy họ gần như đã cãi nhau, cho đến cuối cùng vẫn không xác định được nhà thiết kế.
Có lẽ trên đời này có rất nhiều chuyện đều đã được định trước.
Cũng không biết có phải do đang mang thai hay không nên khi cảm xúc đột nhiên của An Noãn hạ thấp, bé con kháng nghị nhẹ nhàng đá bụng cô một cái. Đây là lần đầu tiên An Noãn thực sự cảm nhận được sự tồn tại của đứa bé, cô kích động đến mức muốn khóc.