Đương nhiên, làm ở công ty càng lâu, không phải tất cả mọi chuyện đều được như ý. Dần dần trong công ty có rất nhiều lời đồn về An Noãn, có những lời đồn rất khó nghe, họ nói cô chưa lập gia đình đã mang thai, bị người ta bao nuôi. Thậm chí có người còn đồn rằng cô là tình nhân của Lee. An Noãn biết đây đều là chuyện nhất định phải trải qua. Miệng ở trên mặt người khác, cô không có cách nào quản lý được. Thứ duy nhất cô có thể làm được là để cho mình không bị ảnh hưởng bởi những lời nói của người khác, tập trung vào việc của mình. Cô đã trải qua quá nhiều chuyện rồi, một vài lời bàn tán đó không đủ để tạo thành2tổn thương đối với cô.
Có một hôm, cô đang đi vệ sinh thì nghe thấy mấy cô gái đang bàn tán ở bên ngoài. “Cải có thiết kế trưởng mới được bổ nhiệm An Noãn ấy, đợt trước tôi có nhìn thấy cô ta được xe quân đội đưa đi làm, lúc bước xuống xe cô ta lấm la lấm lét nhìn xung quanh cứ như ăn trộm ấy. Tôi đoán cô ta chưa lập gia đình đã mang thai, tám phần là được vị quan lớn nào bao nuôi rồi.”
“Nghe nói trước đó cô ta đã từng làm việc ở JM, còn là được bên trụ sở điều tới cùng với Ethan, quan hệ của hai người đó không tệ đâu, lúc trước có người thấy cô ta đi cùng Ethan đấy.” “Tôi còn nghe đồn cô ta có8quan hệ với Boss siêu cấp, người thiết kế chính của trụ sở JM là Aaron, hình như cô ta chọc giận Boss lớn nên mới bị đày đến chi nhánh ở Bắc Kinh.”
Có người khinh bỉ tổng kết lại, “Loại đàn bà này chỉ dựa vào khuôn mặt đi quyến rũ đàn ông khắp nơi, giờ lớn bụng rồi cũng không biết ba của đứa trẻ là ai, đúng là thảm.”
An Noãn cắn răng, tự giam mình trong buồng vệ sinh, không dám đi ra ngoài.
“Các cô cảm thấy bàn tán sau lưng người khác như vậy là hay lắm à? Đừng có nghĩ rằng người khác đẹp một chút là được bao nuôi, có năng lực thì cho rằng dựa vào đàn ông để leo lên như thể đi. Có bản lĩnh thì để tâm vào việc hoàn6thành dự án khu nghỉ dưỡng ấy, còn nếu không có năng lực thì bớt nói xấu sau lưng người khác. Nói càng nhiều, càng lộ ra là các cô đang hâm mộ ghen tị với người ta đấy. Chắc các cô không biết, Lee ghét nhất là chuyện bàn tán những tin đồn không liên quan gì đến công việc trong thời gian làm việc hả?”
Giọng nói của Judy làm lòng An Noãn run lên.
Có lúc, cảm động chỉ đơn giản như vậy thôi, chỉ là chuyện xảy ra trong nháy mắt. Hôm đó, An Noãn gọi điện thoại cho Lee để xin nghỉ phép, đến bệnh viện làm kiểm tra.
Ở trong điện thoại, Lee trách: Hai ta gần nhau như vậy, cách có một tầng lầu mà cô còn phải gọi điện cho tôi à?”
An Noãn cười, “Xin3hãy thông cảm cho bà bầu, lên lầu cũng không dễ dàng đâu.” “Được rồi được rồi, tôi thấy cô ăn được uống được, tinh thần càng ngày càng tốt đấy.” Gần đây trạng thái của An Noãn đúng là rất tốt. “An Noãn, tôi nghe nói gần đây công ty có tin đồn không hay về tôi và cô, cô xem, hay là chúng ta chứng thực tin đồn kia để những người đó càng ghen tị hơn nhỉ?”
An Noãn nhếch miệng, nói đùa: “Tôi vất vả lắm mới mang thai được đứa bé này, tôi không muốn bị fan hâm mộ của anh hại chết đâu. Tốt nhất lúc nào anh tìm cơ hội giải thích đi.” “Càng giải thích càng giống có thật, cứ để họ đồn đại đi, biết đâu đồn nhiều lại biến thành thật5thì sao.” An Noãn lười phải nói lại anh ta. Tuy cô quen Lee thời gian không dài, trong công việc cũng tiếp xúc không nhiều, nhưng hình như Lee đã coi cô như bạn bè thân thiết, nên khi ở trước mặt cô, anh ta luôn nói chuyện rất thoải mái.
Xin nghỉ một ngày đến bệnh viện làm kiểm tra, An Noãn không để ai đi cùng mình, cô chỉ cho tài xế lái xe đưa mình đi. Cô không thể chuyện gì cũng ỷ lại người nhà được, tương lai có rất nhiều chuyện mà cô phải tự mình đối mặt. An Noãn không đến khám theo diện ưu tiên mà đứng xếp hàng chờ tới lượt kiểm tra.
Nhìn thấy tất cả những người sắp làm cha làm mẹ đều treo nụ cười hạnh phúc trên gương mặt, cô bất giác đưa tay lên sờ bụng mình. Đứa bé này được sinh ra cũng sẽ được rất nhiều người yêu thương, chiều chuộng.
Người xếp hàng phía trước An Noãn cũng là một bà bầu đi một mình giống cô, cô ấy xoay người lại mỉm cười với An Noãn và hỏi: “Chị được mấy tháng rồi?”
An Noãn cười đáp lại: “Bốn tháng rồi.”
“Em nhìn quanh một lượt thấy chỉ có hai chúng ta là không có chồng ở bên cạnh. Em đáng thương nhất, chồng em làm lính, có khi một năm mới về một lần, em kết hôn với anh ấy năm năm rồi bây giờ mới có thai đấy. Lúc chưa
mang thai thì nghĩ phải có đứa con, chồng không ở nhà ít nhất vẫn còn có con ở cạnh mình. Nhưng mang thai rồi mới phát hiện quá mệt mỏi, làm chuyện gì cũng chỉ có một mình. Nhìn thấy người khác được chồng đưa đi khám thai, nâng niu che chở như bông hoa mà em luôn có cảm giác cô đơn. Còn chị thì sao? Chồng chị làm gì vậy? Sao không đến cùng chị?”
An Noãn cười đắng chát, nói nhỏ: “Mình ly hôn.”
Cô gái mang thai kia rõ ràng bị sốc. “Xin lỗi, em không cố ý.” An Noãn cười lắc đầu, “Không sao.” “Nhìn thấy chị kiên cường như thế em thật sự cảm thấy rất xấu hổ. Mỗi lần chồng em gọi điện về em đều phàn nàn với anh ấy. Bây giờ suy nghĩ lại thấy làm như thế rất không nên, dù sao anh ấy cũng đâu còn cách nào khác. Anh ấy đã đồng ý khi nào con của bọn em ra đời sẽ xin giải ngũ, nên em vẫn đang chờ đợi.”
“Đúng vậy, có chờ đợi cũng là một niềm hạnh phúc.”
Cô gái mang thai kia cười rất vui vẻ, “Chị này, sao chị và chồng lại chia tay vậy? Hai người không thể vì con mà sống cùng nhau được ạ?” An Noãn cười nhẹ, lắc đầu: “Thứ cảm tình này không thể miễn cưỡng được.”
Đến lượt An Noãn vào khám, kết quả kiểm tra đều bình thường, cuối cùng cô cũng thấy thoải mái.
Không biết vì sao mà cô cảm thấy hơi e ngại với việc đi khám thai, vì cô rất sợ nghe được tin tức xấu từ bác sĩ. Mang thai được một đứa trẻ khỏe mạnh không dễ dàng gì. An Noãn rất muốn được nhìn thấy con ở trong bụng, nên dù bác sĩ đề nghị hai tuần nữa hẵng làm siêu âm 4 chiều, An Noãn vẫn kiên trì làm trong hôm nay, cô không thể chờ đợi để được nhìn thấy mặt con.
“Giờ có thể siêu âm 4 chiều rồi, nhưng khả năng nhìn không được rõ lắm.”
“Không sao ạ.”
Dưới sự kiên trì của An Noãn, cô lấy được bức ảnh đầu tiên của con, bức ảnh thậm chí còn chưa phân rõ được đâu là mắt mũi miệng, nhưng vừa nhìn thấy ảnh chụp, An Noãn vẫn không kìm được mà rơi lệ.
Sự kích động, phấn khích ấy được sinh ra một cách tự nhiên, làm cô không sao khống chế được cảm xúc của mình.
Khám xong, cô đi ra khỏi bệnh viện, tài xế vẫn đợi ở bên ngoài.
Nhìn thấy hai mắt cô đỏ hoe, tài xế vội vàng xuống xe, lo lắng hỏi: “Cô An, cô thế nào rồi?”