An Noãn nhìn anh bằng ánh mắt chân thành.
Thường Tử Phi ngẩn người, ngơ ngác nhìn cô, không nói nên lời.
“Anh bằng lòng cưới em chứ?”
Thường Tử Phi âu yếm kéo cô vào lòng, giọng trầm ấm và dịu dàng, nghiêm túc nói:
“Bằng lòng chứ, sao lại không bằng lòng? Chỉ là gần đây công ty nhiều việc quá, một số dự án bị tạm ngừng, cả đống việc đang chờ anh xử lý”
Trái tim An Noãn đập thình thịch, cô biết nhất định đây là do Mạc Trọng Huy giở trò.
An2Noãn đặt tay lên vai Thường Tử Phi:
“Thôi được, vậy anh tập trung tinh thần xử lý chuyện công ty đi, nhưng em muốn nói cho anh biết, em chấp nhận lời cầu hôn của anh, bất cứ lúc nào anh cũng có thể cưới em về nhà”
Thường Tử Phi ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng hôn lên tóc cô, yêu thương nói:
“Cô bé ngốc, sao lại tự hạ thấp mình như vậy. Chờ qua khoảng thời gian bận rộn này, nhất định anh sẽ tổ chức một đám cưới thật hoành8tráng cho em”
An Noãn ngây ngô cười nói:
“Em không cần đám cưới long trọng làm gì, chỉ cần anh cả đời luôn yêu thương em là được.”
Khi quay mặt về phía An Noãn không nhìn thấy, ánh mắt của Thường Tử Phi trở nên hơi mông lung. Cả đời là quãng thời gian dài đằng đẵng, tương lai sẽ có nhiều biến đổi. Anh không biết, khi An Noãn biết chuyện hắn và Giang Thiến Nhu, cô còn có thể chân thành muốn sống cả đời với anh như vậy nữa hay6không?
***
Mạc Trọng Huy ngồi ở Thiên Đường, An Noãn không xuất hiện nhưng Hà Tư Kỳ lại tìm tới.
Hôm nay Hà Tư Kỳ không đi giày cao gót như thường ngày mà đi giày đế bằng, mặc một bộ quần áo rộng thùng thình, cũng không trang điểm.
“Anh Trọng Huy, dạo này em ăn được, mỗi ngày đều ăn rất nhiều. Em nghĩ nhất định là do đứa bé trong bụng thèm ăn”
Hà Tư Kỳ nũng nịu kéo tay Mạc Trọng Huy.
Mạc Trọng Huy hơi nhíu mày, đột nhiên cất giọng trầm3trầm nói một câu:
“Anh đã cân nhắc kỹ rồi, em bỏ đứa bé này đi!”
Nghe Mạc Trọng Huy nói như vậy nhưng Hà Tư Kỳ lại rất bình tĩnh, cô ta nhìn vào mắt hắn, hỏi rành rọt từng tiếng một: “Nói cho em biết, lý do vì sao anh không muốn đứa con này!”
“Sức khỏe của em không tốt, không thể giữ đứa bé này”
Hà Tư Kỳ cười lạnh thành tiếng, tự giễu nói: “Nghe anh nói như vậy, ngược lại lại khiến em suy nghĩ, Mạc Trọng Huy, nếu người5mang thai là An Noãn, anh sẽ bảo cô ta bỏ đứa bé này chứ?”
Mạc Trọng Huy day day giữa hai chân mày, không trả lời.
“Em theo anh tới Giang Thành đã sáu năm rồi. Sáu năm này anh chăm sóc em rất cẩn thận. Năm đó, khi An Noãn bước vào thế giới của anh, em từng nghĩ rằng, em sẽ mất anh, nhưng giữa An Noãn và em, cuối cùng anh đã chọn em. Em cứ tưởng đó đã là kết cục của ba người chúng ta. Nhưng rốt cuộc em lại phát hiện, em mới chính là kẻ thua cuộc thảm hại nhất!”
Hà Tư Kỳ lau nước mắt, hít sâu một hơi, thản nhiên nói: “Anh sắp xếp cho em một bác sĩ, ngày mai phá thai luôn”
Hà Tư Kỳ đi rồi, Mạc Trọng Huy vẫn không thể bình tĩnh lại. Hắn tưởng cô ta sẽ làm ầm lên, không ngờ cô ta lại điểm tĩnh đến như vậy.
Trương Húc đi vào, hỏi: “Ngài Mạc, cô Hà khóc sướt mướt rời đi, có cần phải người đi theo cô ấy không?”
Mạc Trọng Huy xua tay, nhỏ giọng căn dặn: “Cậu đi nói một tiếng với Thẩm Cầm Phong, bảo anh ta ngày mai dành thời gian sắp xếp một cuộc phẫu thuật”
Trương Húc ngớ ra trong vài giây, rồi lập tức kinh ngạc hỏi: “Ngài Mạc, ngài cân nhắc kỹ rồi chứ?”
Mạc Trọng Huy liếc nhìn Trương Húc bằng ánh mắt sắc lạnh, cậu ta vội nói: “Vâng. Tôi sẽ đi làm ngay!”
Trương Húc nơm nớp lo sợ rời khỏi phòng Vip. Cậu ta khẽ thở dài, mặc dù không thích Hà Tư Kỳ, ghét cái tính cách tiểu thư kiêu kỳ và cái dáng vẻ vênh váo tự đắc, coi thường người khác của cô ta, nhưng nếu thực sự phải sát hại một sinh mạng nhỏ bé, cậu ta vẫn cảm thấy hơi khó chịu. Nhưng đây là thế giới của hai người bọn họ, thứ không nên có thì họ sẽ bỏ.
Nhận cuộc gọi, Thẩm Cầm Phong châm biếm: “Lại làm chuyện xấu cho ông chủ của cậu hả? Làm chuyện xấu sẽ bị quả báo đấy! Đúng rồi, Mạc Trọng Huy lại làm con gái người ta to bụng à? Lần này là con gái nhà ai mà không sợ chết dám mang trong bụng cốt nhục của hắn vậy?”
“Là cổ Hà Tư Kỳ”
Trương Húc trả lời xong, đầu bên kia khựng lại vài giây, rồi lập tức hét to:
“Hà Tư Kỳ? Chính là cái cô gái được Mạc Trọng Huy suốt ngày nâng niu trên tay đó sao? Tôi có nghe lầm không vậy?”
Trương Húc tức giận hừ một tiếng, cáu kỉnh nói:
“Bác sĩ Thẩm, anh chỉ cần chuẩn bị giải phẫu là được, chuyện của ngài ấy không liên quan tới anh”
***
Sáng hôm sau trời nắng đẹp, Hà Tư Kỳ đã trang điểm, ăn diện xong từ sớm, chờ Mạc Trọng Huy tới đón. Cô ta đồng ý phá thai với điều kiện duy nhất là Mạc Trọng Huy đích thân đưa cô ta đi.
Ngồi trên xe đến bệnh viện, không nhịn được, Hà Tư Kỳ nói: “Từ lúc biết mình mang thai, em không trang điểm, không mang giày cao gót, xem ra sau này lại có thể trang điểm và mang giày cao gót trở lại rồi.”
Mạc Trọng Huy ngồi thẳng tắp, nhìn ra ngoài cửa xe.
Trương Húc ngồi trên ghế phụ, cảm thấy bầu không khí hết sức nặng nề.
“Hồi nhỏ em sợ đau, mỗi lần chị em chỉ khẽ đánh em một cái, em cũng mách ba em. Bây giờ em vẫn sợ đau, anh bảo bác sĩ tiêm thuốc mê cho em trước rồi hãy mổ, bằng không, em sợ cả đời này em cũng không dám sinh con đâu.”
Mạc Trọng Huy chống tay vào cửa xe, nhẹ nhàng day day thái dương.
Tới bệnh viện, Thẩm Cầm Phong đã đứng trước cửa đón, kính cẩn chào: “Ngài Mạc!”
Mạc Trọng Huy mặt không chút biểu cảm bước vào trong.
Hà Tư Kỳ không buồn nhìn Mạc Trọng Huy, không chút sợ hãi bước vào phòng giải phẫu.
Nằm trên giường mổ, cuối cùng nước mắt cô ta cũng rơi xuống.
Thẩm Cầm Phong lắc đầu một cách bất đắc dĩ, hỏi: “Cô có muốn ra ngoài bàn bạc lại một chút với ngài Mạc không?”
“Không cần đâu, anh ấy không muốn có đứa bé này. Bắt đầu đi!”
Là một cô gái thông minh, cô ta quá hiểu Mạc Trọng Huy. Nếu hắn đã không muốn điều gì thì không ai có thể ép buộc được hắn. Bởi vậy, cô ta tình nguyện bỏ đi đứa bé trong bụng để làm hài lòng hắn.
“Cô thực sự suy nghĩ kỹ rồi chứ?” Thẩm Cẩm Phong lại hỏi một câu.
Hà Tư Kỳ nhắm nghiền mắt lại, gần như cắn chặt răng, nói: “Tôi đã nghĩ kỹ rồi, xin bác sĩ Thẩm bắt đầu đi”
Cô ta vừa dứt lời, chợt nghe “âm” một tiếng, cửa phòng đã bị đá văng ra.
“Ngài Mạc, còn chưa bắt đầu phẫu thuật, ngài còn có điều gì căn dặn?”
Mạc Trọng Huy đẩy bác sĩ ra: “Cút ngay, không làm nữa!”
Hà Tư Kỳ hết sức vui mừng, nhìn Mạc Trọng Huy bằng ánh mắt không thể tin nổi, nước mắt tuôn rơi lã chã.
“Xin lỗi, giữ đứa bé lại đi, đây là đứa con đầu tiên của Mạc Trọng Huy này.”
Hà Tư Kỳ khóc òa lên, nhào vào lòng hắn, vừa đánh vào ngực hắn, vừa làm nũng:
“Không phải anh không muốn đứa con này sao? Mạc Trọng Huy, không phải anh không muốn có nó sao?”
“Xin lỗi!”
Hà Tư Kỳ lau nước mắt, tức giận nói: “Mạc Trọng Huy, nếu như còn có một lần nữa, thì cho dù anh có đổi ý muốn giữ lại đứa con, em nhất định vẫn bỏ nó!”
***
An Noãn không biết mình làm mất lòng Thường Tử Hinh ở điểm nào, Thường Tử Hinh dẫn một người bạn tới của tiệm, khi đi tới chỗ An Noãn, cô ta nhìn An Noãn bằng ánh mắt đầy thù địch.