“Mạc Trọng Huy, em không muốn anh bị đứng ở giữa khó xử, sau này em sẽ tận lực né tránh người nhà của anh.” Mạc Trọng Huy ôm cô thật chặt, cúi người hôn lên khóe miệng của cô. An Noãn kêu ầm lên. “Vừa mới bôi thuốc xong đấy, Mạc Trọng Huy, anh ăn thuốc bây giờ.” Hắn dịu dàng hôn cô, nói: “Không sao, đợi một lát nữa anh bôi thêm thuốc cho em là được.” Hắn hôn cô, rồi đột nhiên nụ hôn trở nên vội vàng, đầu lưỡi cạy mở hàm răng, trượt vào trong miệng cô.
Trong giây phút đó đó, từng câu nói của Mạc Bạch Linh cứ quanh quẩn bên tai cô: “Không chừng này là con cháu nhà2họ Mạc tao đấy...”
“Tao khuyên mày nên đi làm giám định đi...” An Noãn bỗng nhiên đẩy hắn ra, cô hoảng sợ ôm chặt lấy chính mình. “An Noãn.” Trong mắt Mạc Trọng Huy tràn đầy xót xa và đau lòng.
An Noãn mím môi, lí nhí: “Mạc Trọng Huy, em muốn gọi điện cho ông ngoại của em, em sợ ông sẽ lo lắng.” Mạc Trọng Huy lấy điện thoại cho cô. An Noãn cầm chặt di động trong tay, cô cười nói với Mạc Trọng Huy: “Em muốn ăn cháo, mà phải là cháo tự tay anh nấu cơ.”
Nghe giọng cô nũng nịu, Mạc Trọng Huy nhẹ nhàng thở ra. Hắn vuốt tóc cô, nói đầy thương yêu: “Vậy để anh đi nấu cháo cho8em.” Mạc Trọng Huy đi ra khỏi phòng ngủ, tay An Noãn run run bẩm số điện thoại riêng ở biệt thự nhà họ Thẩm. Người nghe chính là công cụ Thẩm, giọng ông cụ hơi khẩn trương: “Noãn Noãn, có chuyện gì xảy ra vậy, sao điện thoại của cháu vẫn luôn tắt máy? Huy gọi điện cũng không gọi được, hai đứa có đang ở cạnh nhau không?” “Ông ngoại, ông đừng lo lắng, cháu và Mạc Trọng Huy đang ở cạnh nhau.” “Vậy là tốt rồi, cháu làm ông sợ quá. Tim ông ngoại không được tốt lắm, sau này đừng hơi một tí lại làm ông sợ nữa.” “Ông ngoại, ông có thể nói cho cháu nghe một chút chuyện trước kia6của mẹ cháu không?” Giọng nói của An Noãn trở nên hơi trầm thấp.
Ông cụ ở đầu bên kia khẽ thở dài, hỏi lại: “Cháu muốn biết cái gì?”
“Cháu muốn biết, có phải mẹ cháu có vấn đề gì với nhà họ Mạc hay không?”
Ông cụ Thẩm khẽ nói: “Chẳng phải cháu đã biết rồi sao? Năm đó hai nhà Thẩm, Mạc chúng ta dự định kết thông gia nên định gả mẹ cháu cho bác cả Bình Giang của Huy. Bình Giang là đứa ông biết từ nhỏ đến lớn, ông tin tưởng nhân phẩm của nó. Bình Giang cũng rất yêu mẹ của cháu, nhưng trong lòng mẹ cháu chỉ có An Hồng Minh, cuối cùng bên nhà họ Mạc từ hôn, mẹ cháu3thì tới Giang Thành với An Hồng Minh.”
Phiên bản của mỗi người lại khác nhau, An Noãn không biết nên tin tưởng ai. Nhưng cô tình nguyện tin tưởng lời ông ngoại nói. “Cháu gái, tại sao đột nhiên cháu lại nhớ tới chuyện này? Có phải có người nào nói gì với cháu không?” “Không ạ.” “Cháu gái, mặc kệ người khác nói gì ở trước mặt cháu, cháu cũng phải tin tưởng ông ngoại. Mẹ cháu yêu An Hồng Minh, cháu là con gái của hai người bọn họ.” Nghe được lời nói của ông cụ Thẩm, trong lòng An Noãn thoải mái hơn nhiều.
“Ông ngoại, cháu tin tưởng ông.”
“Noãn Noãn, có một vài người không có ý tốt, có lẽ sẽ nói những5điều không hay ở trước mặt cháu, để cho cháu phải suy nghĩ, khó chịu. Nếu như cháu thực sự tin tưởng chúng, vậy thì chúng đã đạt được mục đích rồi. Noãn Noãn, đối với những kẻ đó, cách trả thù tốt nhất chính là cháu và Huy phải sống tốt bên nhau, phải hạnh phúc cả đời.”
An Noãn thả lỏng, nở nụ cười từ tận đáy lòng, “Ông ngoại, cháu biết rồi ạ, cháu và Mạc Trọng Huy sẽ sống rất tốt.” Cúp điện thoại xong, trong lòng An Noãn đã không còn lo lắng. Cô xuống giường, đi tới phòng bếp. Hình bóng cao lớn của Mạc Trọng Huy có vẻ không cân đối với phòng bếp, nhưng nhìn lại thấy yêu vô cùng. Cô rón rén đi tới rồi vòng tay từ phía sau ôm lấy eo hắn, vùi mặt vào tấm lưng rộng của hắn. Nơi này chính là bến bờ an toàn của cô.
“Có phải em đói rồi không? Sắp xong rồi”. An Noãn siết tay lại, ôm eo hắn chặt hơn, cô thì thầm bằng chất giọng đầy tình cảm, “Mạc Trọng Huy, em rất hạnh phúc.” Động tác trên tay hắn hơi dừng lại một chút, ánh mắt hắn hơi bối rối và có chút đau xót.
Bát cháo được nấu bằng tình yêu nên An Noãn rất nhiệt tình ăn một bát to. Mạc Trọng Huy chăm chú nhìn cô ăn, thỉnh thoảng lại giúp cô lau khóe miệng. An Noãn đưa cái bát không ra cho hắn nhìn, “Em còn muốn ăn thêm một bát nữa.”
Mạc Trọng Huy yêu thương vuốt tóc cô. “Em không thể ăn quá nhiều, nếu thích ăn, sau này ngày nào anh cũng đều nấu cho em.” “Đồ nhỏ mọn, không cho người ta ăn no, bị đói bụng anh bảo em làm sao mà ngủ được.” “Ngoan, đi tắm trước đi, để anh rửa bát.”
An Noãn đang tắm dở thì Mạc Trọng Huy đột nhiên xông vào phòng tắm, cô sợ đến mức dùng khăn tắm che lại những chỗ quan trọng. “Mạc Trọng Huy, anh là tên háo sắc đấy à?” Mặt An Noãn đỏ lên vì tức. Mặc dù nơi này chỉ có hai người bọn họ, nhưng đang tắm mà đột nhiên có người xông vào khiến cô vẫn sợ hãi.
Mạc Trọng Huy mặt không chút cảm xúc, nói nghiêm túc: “Anh vào xem vết thương trên người em.” Lòng An Noãn mềm xuống, cô cười, “Trên người em không có vết thương gì cả, anh đừng chuyện bé xé ra to.” Mạc Trọng Huy không nói lời nào mà giật khăn tắm trong tay cô ra, làm An Noãn xấu hổ đỏ mặt. Trên người cổ có rất nhiều vết bầm tím, dưới ánh đèn mờ hơi nước chúng càng trở nên nổi bật.
Hai mắt Mạc Trọng Huy híp lại, mặt hắn sa sầm, trong lòng cảm thấy đau đớn.
“Mạc Trọng Huy, em thật sự không bị thương mà. Anh cũng biết làn da em tương đối mẫn cảm, chỉ cần chạm nhẹ cũng sẽ bị tím xanh.” Lời an ủi của An Noãn dường như không có hiệu quả, Mạc Trọng Huy ôm cô về phòng ngủ, nhẹ nhàng đặt cô lên giường, dịu dàng giúp cô lau tóc. Từ đầu đến cuối hắn đều không nói lời nào, nhưng động tác trên tay rất cẩn thận và nhẹ nhàng. Cho dù An Noãn nói cái gì, cho dù cô an ủi hắn thế nào, hắn đều duy trì sự trầm mặc, có vẻ như đang suy nghĩ điều gì đó.
“Mạc Trọng Huy, anh không nói chuyện với em là em đi ngủ đấy, buồn ngủ quá.”
Mạc Trọng Huy vẫn không nói gì, giống như là đang đối với cô vậy. Hắn ôm chặt cô, nhẹ nhàng vuốt tóc cô.
An Noãn nằm trong lồng ngực ấm áp của hắn, nhanh chóng tiến vào mộng đẹp.