Cô dùng sức hất tay hắn ra và rời khỏi biệt thự nhà họ Thẩm.
Trên đường về khách sạn, An Noãn vẫn luôn ôm chặt Tảo Tảo vào lòng, dáng vẻ lo lắng khẩn trương của cô làm Lâm Dịch Xuyên cảm thấy vui mừng vô cùng. Trở lại khách sạn, Lâm Dịch Xuyên quay sang dạy dỗ thằng bé ngay, “Lâm An2Dương, con có biết hôm nay con hư đến mức nào không? Bình thường ba dạy con thế nào?”
Thằng bé cúi đầu, phụng phịu. “Con sai rồi, lão Lâm, ba phạt con đi.”
“Sai chỗ nào?” “Con không nên bỏ đi lúc đang ở sân bay, không nên lên xe của người lạ.” Cuối cùng thằng bé còn thanh minh cho bản thân một8câu. “Nhưng mà con thật sự không muốn rời xa mẹ mà!” “Không muốn rời xa mẹ là có thể làm chuyện nguy hiểm như vậy? Nếu như con gặp phải người xấu thì đời này con sẽ không còn được gặp mẹ con nữa đâu con có biết không?” Thằng bé bị anh dọa sợ đến mức khóc nức nở.
An Noãn vội6bước đến ôm thằng bé, cô cáu với Lâm Dịch Xuyên. “Anh đừng dọa nó, người vô trách nhiệm chính là anh đó, chính anh đã không để ý thằng bé cho tốt.” Lâm Dịch Xuyên gãi đầu gãi tai, anh bất lực phản bác, chỉ biết lẩm bẩm: “Thằng bé như thế là do bị em làm hư đấy.” An Noãn ôm3Tảo Tảo ngồi trên ghế sofa, cô dịu dàng nói: “Tảo Tảo, sau này con không được làm chuyện nguy hiểm như vậy, con có biết con đã dọa mẹ sợ đến mức nào không?” Thằng bé dụi vào ngực An Noãn. “Xin lỗi mẹ, sau này Tảo Tảo sẽ không làm như vậy nữa.”
An Noãn nhẹ nhàng vuốt tóc thằng bé, cô5ôm nó thật chặt. Đến tối, ba người họ ăn tạm ở khách sạn.
Có lẽ hôm nay Tảo Tảo mệt muốn chết rồi, nên khi được An Noãn ôm vào lòng vỗ nhẹ vài cái, thằng bé đã ngủ luôn. Không biết thằng bé nằm mơ thấy gì mà cười trong lúc ngủ. An Noãn nhìn dáng vẻ ngủ say của thằng bé mà trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
Không biết cô ngồi ở đầu giường bao lâu, cho đến khi Lâm Dịch Xuyên vỗ nhẹ lên vai cô, cô mới quay đầu nở nụ cười với anh, như thể mọi thứ đã quay trở về ngày xưa, họ là một gia đình hòa thuận.
“Ra ngoài đi, chúng ta nói chuyện một chút.”
An Noãn gật đầu, đi theo anh ra phòng khách.
Lâm Dịch Xuyên đưa cho cô miếng bánh gato. “Lúc tôi thấy em không ăn được gì nhiều, ăn một ít bánh đi.”
An Noãn nhận lấy, rồi ăn từng miếng một.
“Chuyện kết hôn...”
An Noãn vội vã ngẩng đầu ngắt lời anh. “Em nghiêm túc đó, em muốn cho Tảo Tảo một gia đình ấm áp hoàn chỉnh. Lâm Dịch Xuyên, em sai rồi, trong khoảng thời gian này em đã sai rồi, em không nên ích kỷ mà không để ý đến cảm nhận của anh và thằng bé như thế. Anh biết không, trước đây em đã từng có con, nhưng em đã không bảo vệ được nó, nó còn chưa kịp ra đời đã phải lìa xa thế gian này rồi. Còn hôm nay, em suýt mất đi Tảo Tảo, anh có biết lòng em đau đến thế nào không? Còn đau hơn cả năm đó. Vì thế, cho dù phải tổn thương ai, em cũng sẽ không tổn thương Tảo Tảo nữa.”
“Được, chúng ta kết hôn, kết hôn xong chúng ta sẽ định cư chủ yếu ở Bắc Kinh, thỉnh thoảng anh sẽ về Anh xử lý một số chuyện.”
An Noãn mở to mắt nhìn anh, “Định cư ở Bắc Kinh? Vậy còn JM làm sao bây giờ?”
“Không sao, em và Tảo Tảo cứ ở tại Bắc Kinh, anh sẽ chạy đi chạy lại giữa Bắc Kinh và Luân Đôn.”
An Noãn mấp máy môi. “Như thể rất vất vả! Khoảng cách giữa Bắc Kinh và Luân Đôn có phải chỉ là lộ trình mấy tiếng đồng hồ thôi đâu.” Lâm Dịch Xuyên cười nói: “Nếu anh mà đưa em về Luân Đôn thì chẳng phải ông ngoại và những ông bác của em sẽ bắn anh chết tươi à? Không sao cả, vất vả mấy anh cũng bằng lòng. Hơn nữa, hiện giờ công ty cũng đi vào quỹ đạo rồi, thời gian của anh cũng tương đối dư dả, có vài quyết sách có thể tiến hành ở Bắc Kinh, mở hội nghị trực tuyến. Tóm lại, em cứ tin tưởng anh, anh sẽ dành nhiều thời gian hơn cho em và con.”
Có lời nói này của anh, An Noãn yên tâm hơn nhiều, chí ít cô cũng bàn giao được với người nhà.
“Mấy ngày nay em đi xem nhà nhé, chúng ta mua một căn, cũng không thể cứ tiếp tục ở tại khách sạn được, vẫn nên có nhà thì hơn.”
An Noãn gật đầu. “Ngày mai anh phải về Luân Đôn một chuyến, có một số việc phải xử lý, nhà em cứ tự làm chủ là được. Anh đã mở thẻ ở Bắc Kinh, tiền ở bên trong hẳn là đủ.” Lâm Dịch Xuyên đưa cho cô một chiếc thẻ, chiếc thẻ này anh đã chuẩn bị sẵn từ lâu, nhưng đến nay mãi vẫn chưa có cơ hội đưa cho cô. An Noãn nhận thẻ, mỉm cười, nói: “Trong này không phải là toàn bộ gia tài của anh đấy chứ? Mấy chữ số?” Lâm Dịch Xuyên cong khóe miệng. “Chắc cũng đủ mua vài chục căn cỡ nhỏ ở Bắc Kinh, mà đây không phải là toàn bộ gia tài của anh đâu, em lấy anh rồi, em sẽ chính là phú bà siêu giàu đấy.” An Noãn chép miệng, nguýt dài. “Thật không biết xấu hổ.” “Anh đi Luân Đôn, em chăm sóc Tảo Tảo nhé.”
“Em rất sẵn lòng.”
Lâm Dịch Xuyên đưa tay ra ôm lấy cô, giọng nói đầy cảm xúc vang lên bên tai cô, anh nói: “Sao anh có cảm giác như đang nằm mơ, em thật sự là của anh sao?” An Noãn nhắm lại hai mắt, đưa tay ôm lấy lưng anh. “Lâm Dịch Xuyên, cảm ơn anh đã chịu chấp nhận một người không hoàn chỉnh cũng không hoàn mỹ như em, em sẽ chăm sóc Tảo Tảo thật tốt, sẽ cố gắng yêu anh.” Sáng sớm hôm sau, tiễn Lâm Dịch Xuyên đi rồi, An Noãn mang theo Tảo Tảo trở về nhà họ Thẩm. Thẩm Diệc Minh đã đi làm, trong nhà chỉ có ông ngoại cùng các bác gái.
Các bác gái đều rất thích Tảo Tảo, cũng rất thương thằng bé. Ông cụ Thẩm lại không vui lắm, An Noãn chào hỏi ông mấy lần, ông cũng không để ý tới, An Noãn nói chuyện, ông cũng làm như không nghe thấy.
Bác gái cả lén nói cho cô biết, “Thật ra ông ngoại cũng rất thích Tảo Tảo, hôm qua còn chơi đùa rất vui vẻ với thằng bé, nhưng vì cháu tự quyết định sẽ kết hôn nên trong lòng ông không được thoải mái, cháu cứ dỗ dành ông một lúc là được thôi.”
“Cháu cảm ơn bác.” An Noãn rất cảm kích.
Bác gái út cũng tiết lộ tin tức cho cổ. “Ông ngoại đang ở trong sân sau tự đánh cờ đấy, còn không mau đi dỗ ông đi. Chờ một lúc nữa bác hai cháu trở về thì nhiệm vụ càng gian khổ hơn nữa kìa.”
An Noãn cảm thấy rất bất đắc dĩ. Cô chạy ra sân sau tìm ông cụ Thẩm. Trong đình nghỉ chân, ông cụ Thẩm đang tập trung vào bàn cờ. “Ông ngoại...” Ông cụ Thẩm giật khóe miệng, chậc một tiếng rồi tiếp tục sự nghiệp đánh cờ của mình. An Noãn chạy đến ngồi đối diện với ông cụ. “Ông ngoại, ông đi nhầm rồi, nước này phải đi như thế này mới đúng.” Ông cụ Thẩm đẩy quân cờ vào giữa, tức giận hừ nhẹ. “Cháu tới làm gì?” “Cháu tới thăm ông mà, tiện thể xin phép ống một số việc.” “Không cần, cháu muốn gì thì làm đi, không cần phải đi xin phép cái ông già này làm gì? An Noãn ngồi xuống bên cạnh ông cụ, kéo tay ông và nói: “Ông ngoại, cháu biết cháu sai rồi, hôm qua cháu không nên chưa thông qua sự đồng ý của mọi người mà đã nói muốn kết hôn với Lâm Dịch Xuyên, chính vì thế mà hôm nay cháu đến đây là để xin phép ông đây ạ.”
Ông cụ ngắt lời cô. “Nếu ông không đồng ý thì cháu không lấy cậu ta nữa à?”
“Ông ngoại.” An Noãn tiếp tục làm nũng. “Cháu biết ông là vì không nỡ để cháu đến Luân Đôn, cháu đã bàn bạc với lão Lâm rồi, sau này cháu và Tảo Tảo sẽ định cư ở Bắc Kinh, còn anh ấy sẽ chạy qua chạy lại giữa Bắc Kinh và Luân Đôn, chúng cháu dự định mua nhà ở Bắc Kinh ạ.”