“Anh biết, trên xe, xe rộng rãi lắm, làm được.”
An Noãn thật muốn tát chết tên này, lúc Mạc Trọng Huy cáp tới hôn cô, An Noãn liền cắn lên mặt hắn một cái,2cắn mạnh đến mức để lại cả vết. “Mạc Trọng Huy, anh đừng có làm em tởm, muốn chơi trên xe anh đi tìm người phụ nữ khác đi.”
Mạc Trọng Huy xoa xoa huyệt8thái dương, đành phải để cô xuống xe. Hắn phát hiện hắn càng lúc càng bị động, đổi lại là trước đây, hắn có thể trơ mắt ra đó nhìn người phụ nữ của6mình đi bầu bạn với con của người đàn ông khác sao? An Noãn lên đến phòng, Tảo Tảo lại đang làm ầm một trận, Lâm Dịch Xuyên mở cửa cho cô, bất đắc3dĩ nói: “Tảo Tảo cứ cương quyết muốn em tắm cho nó.” An Noãn chạy vào phòng, nhìn đứa bé trên sofa đã dẩu cái miệng ra. Thấy An Noãn, Tảo Tảo vẫn chẳng5chịu cười mà lớn tiếng chất vấn, “Mẹ, chú đó là ai? Có phải vì chú đó nên mẹ không cần con với lão Lâm nữa không?” “Không phải, không có chuyện mẹ không cần Tảo Tảo đâu.” An Noãn bể thằng bé vào nhà tắm, lúc này nhóc con mới chịu yên. Tắm xong cô bể thằng bé lên giường, An Noãn nằm xuống với nó, thằng bé ôm chặt lấy cổ cô, như thể sợ An Noãn sẽ biến mất. “Mẹ, hôm nay con không muốn nghe kể chuyện, mỗi lần nghe kể chuyện con đều ngủ mất, nhưng Tảo Tảo muốn nói chuyện với mẹ.” An Noãn cố kìm nước mắt, ôm chặt thằng bé vào lòng.
“Tảo Tảo muốn nói gì với mẹ?”
“Con muốn nói mẹ có thể ngày nào cũng ngủ với con được không, có mẹ ngủ bên Tảo Tảo mới không mơ thấy ác mộng.” “Được, hôm nay mẹ sẽ ngủ với Tảo Tảo.” “Tảo Tảo không nói là hôm nay, là hàng ngày.”
Tim An Noãn thắt lại. “Mẹ, chờ Tảo Tảo lớn rồi sẽ tìm mẹ, con phải đi đâu để tìm mẹ đây? Mẹ nói cho Tảo Tảo biết, nhà của mẹ ở đâu có được không?”
“Được.” An Noãn không bận tâm mà cho thằng bé địa chỉ nhà họ Thẩm. Chơi mệt rồi, thằng bé không nói được nhiều đã ngủ thiếp đi trong lòng An Noãn, còn ngáy nhẹ.
Chờ Tảo Tảo ngủ sâu rồi, Lâm Dịch Xuyên mới vào phòng ngủ, khẽ khàng nói với cô, “Dậy đi, anh ta vẫn còn đang chờ em đấy.” “Không, em bảo anh ấy đi rồi, hôm nay em ngủ với Tảo Tảo.” Lâm Dịch Xuyên cau mày, hờ hững nói, “Đi đi, để anh tiễn em.” “Tại sao phải đuổi em đi, em đã hứa với Tảo Tảo rồi mà.” “Thằng bé quá ỷ lại vào em, sáng mai ngủ dậy nhìn thấy em nó lại không chịu đi mất.” “Nhưng mà...” “Đi đi, coi như anh xin em, sáng mai đừng để nó nhìn thấy em.”
An Noãn xuống giường, bước chân nặng nề ra khỏi phòng ngủ, cô cứ bước một bước lại quay lại nhìn bé con trên giường, lúc đi đến cửa, cô lại chạy lại ôm lấy đầu thằng bé, nước mắt lạnh lẽo lăn xuống gương mặt trắng trẻo non nót.
Lâm Dịch Xuyên không đành lòng nhìn tiếp, đi thẳng ra khỏi phòng.
Chờ An Noãn khoảng một tiếng, trong suốt một tiếng này, anh ở ngoài đã hút hết một bao thuốc lá. An Noãn ra khỏi phòng ngủ, khói thuốc làm cô ho sặc sụa.
Lâm Dịch Xuyên dụi điếu thuốc đang cầm trên tay, anh đứng dậy, nhàn nhạt nói, “Đi thôi, để anh tiễn em về.” An Noãn nhìn đống đầu mẩu thuốc lá dưới sàn nhà, giọng nói nghẹn lại, “Lâm Dịch Xuyên, anh không cần tiễn em, anh ấy vẫn chờ em bên dưới.” “Vậy được, anh đưa em xuống dưới.” “Không cần đâu, chúng ta nói lời tạm biệt với nhau tại đây luôn đi. Chúc anh và Tảo Tảo đi đường thuận lợi.”
“Cảm ơn.”
Hai chữ quá xa lạ. “Lâm Dịch Xuyên, sau này đừng hút thuốc nữa.” “Ừ, trước giờ không hút, chỉ hôm nay thôi, sau này cũng sẽ không hút nữa đâu.”
“Gặp được người con gái nào tốt thì hãy thử chấp nhận người ấy, đừng lúc nào cũng tỏ ra lạnh lùng, cho người ta cảm giác khó gần, như thể không dễ tìm được vợ đâu.”
Lâm Dịch Xuyên chỉ cười nhạt, không nói gì.
“Sau này điều Hứa Vĩ Thần về trụ sở chính, anh cũng phải giữ khoảng cách với anh ta, nếu không người ta sẽ hiểu lầm anh là gay đấy.”
Anh khẽ nói, “Em cũng lo lắm điều thật đấy.”
“Lâm Dịch Xuyên, em xin lỗi.”
An Noãn nói xong liền chạy ra khỏi phòng.
Khoảnh khắc cô chạy đi, nước mắt không kìm được mà lăn dài. Cô nợ anh quá nhiều, kiếp này có trả thế nào cũng không đủ được. An Noãn chạy thẳng ra đến sảnh, thầy Mạc Trọng Huy đang đứng trước quầy tiếp tân. Cô dừng bước, hai hàng lông mày của hắn khẽ cau lại, thấy cô khóc, hắn không nhịn được cũng đau lòng theo. Những giọt nước mắt lúc nào cũng đáng quý đối với hắn, cô lại luôn rơi nước mắt tùy tiện bất cứ lúc nào.
Mạc Trọng Huy bước từng bước đến trước mặt cô, kéo mạnh cô vào lòng mình. “Mạc Trọng Huy, em không nỡ xa Tảo Tảo, em không nỡ xa thằng bé.” Cố đau đớn khóc trong lòng hắn.
Hắn dịu dàng xoa tóc cô, dịu dàng an ủi, “Không sao, lúc nào em nhớ thằng bé anh sẽ đưa em tới Luân Đôn thăm nó, chắc chúng ta tự sinh một đứa.”
An Noãn ôm chặt hông hắn, vùi vào lòng hắn, khóc như một đứa trẻ, nước mắt cô làm ướt sũng áo sơ mi của hắn. Hắn bế cô về Shine, suốt dọc đường An Noãn vẫn nằm trên ghế khóc thút thít, dáng vẻ đắng lòng tuyệt vọng của cô khắc sâu trong tâm trí hắn, hắn rất muốn cô có thai, nhưng cô vẫn chưa hoàn toàn chấp nhận hắn, hắn không dám mạo hiểm. Về đến phòng, Mạc Trọng Huy bảo người mang điểm tâm lên cho cô.
An Noãn chỉ ngồi trên sofa, ôm chặt lấy mình, gương mặt nhỏ nhắn vùi giữa hai chân, bả vai không ngừng run lên.
Mạc Trọng Huy ngồi xuống cạnh cô, ôm cơ thể đang cuộn tròn của cô vào lòng, hắn khẽ tì cằm lên tóc cô, giọng nói từ tính an ủi, “Ngoan, ăn chút gì đó rồi đi tắm, đi ngủ, ngủ dậy rồi sẽ không có chuyện gì hết nữa.”
Hắn cầm bánh kem lên, tự mình đút cho cô ăn, An Noãn quay mặt đi, giọng khàn đặc, “Em không muốn ăn.” “Được, vậy thì không ăn nữa, đi tắm nhé?” Giọng hắn như đang dỗ một đứa trẻ. “Em tự đi tắm được.” An Noãn lấy đồ ngủ trong phòng quần áo rồi vào nhà tắm.
Dưới vòi hoa sen ấm áp là một trái tim lạnh lẽo. Cô không dám tưởng tượng, mai thằng bé ngủ dậy liệu có gào khóc không. Cô không dám nghĩ, trước khi lên máy bay liệu thằng bé có bướng bỉnh không chịu đi không. Càng nghĩ trong lòng càng khó chịu, cô không hề biết bản thân lại có nhiều nước mắt như vậy, như thể khóc mãi cũng không cạn được.
Cô tắm bên trong lâu quá khiển Mạc Trọng Huy phải xông vào. Hắn tắt vòi sen, lấy khăn ôm lấy cô, lau sạch nước trên người cô. “Mạc Trọng Huy, em có thể cùng về Luân Đôn với họ được không?” Cô nghẹn ngào hỏi, thấy được vẻ bất lực trong mắt hắn.