Mạc Trọng Huy cúi mặt xuống, khẽ gật đầu.
“Cháu và Noãn Noãn trong quá khứ có mâu thuẫn rất lớn, cháu nên cho con bé chút thời gian để nó bình tĩnh lại, tương lai còn2rất dài mà. Còn cái tên họ Lâm kia, Noãn Noãn ở cùng tên đó ở nước ngoài nhiều năm như vậy, chắc chắn phải có tình cảm, nhưng thời gian dài như vậy lại không8sinh ra tình yêu, vì thế cháu nhất định phải tin tưởng con bé.”
An Noãn nằm trên giường cùng Tảo Tảo và kể cho thằng bé nghe truyện cổ tích, thằng bé nghe một lúc có6vẻ buồn ngủ, An Noãn liền vỗ nhè nhẹ lên lưng nó, chẳng bao lâu sau, Tảo Tảo đã ngủ thiếp đi trong ngực cô.
An Noãn cẩn thận giúp thằng bé đắp chăn, rồi đặt lên3trán nó một nụ hôn. Hồi còn ở Luân Đôn, ngày nào đứa nhỏ này cũng quấn lấy cô đòi hồn ngủ ngon rồi mới chịu đi ngủ. Cô quên mất đã bao lâu mình không5làm hành động thân mật này với thằng bé rồi, mọi người cùng ở Bắc Kinh, vậy mà cô lại có thể không quan tâm đến nó. An Noãn đột nhiên cảm thấy mình thật độc ác, tội cho đứa bé này luôn mồm gọi cô là mẹ, còn xem cô như người thân nhất của mình trên thế giới này.
Chẳng biết Lâm Dịch Xuyên đi tới đầu giường từ lúc nào, anh nhẹ nhàng vỗ vai An Noãn làm cô thoát ra khỏi dòng suy nghĩ.
“Em vào bên trong ngủ đi, anh ở đây với Tảo Tảo.” An Noãn lắc đầu. “Em ở chỗ này với con, anh đi ngủ đi, em nghe Hứa Vĩ Thần nói anh đã không ngủ hai ngày rồi.” Lâm Dịch Xuyên nhếch môi, thản nhiên nói: “Cậu ta nói mà em cũng tin, cậu ta là người không đáng tin cậy nhất đấy.”
“Lâm Dịch Xuyên, anh cứ để em chăm sóc cho con đi.”
Nghe cô nói vậy, gương mặt nhẹ nhõm của anh hơi chùng xuống. Đúng lúc này, cửa phòng bệnh đột nhiên bị đá văng ra, cánh cửa va chạm với vách tường tạo thành tiếng động rất lớn. An Noãn theo bản năng nhìn sang Tảo Tảo, may mà thằng bé ngủ rất say, không bị đánh thức. An Noãn nhìn theo hướng người vừa tới thì thấy Thẩm Diệc Minh mặc một chiếc áo khoác đen, mặt sầm lại, khí thế hung dữ. Cô nhảy phắt từ trên giường xuống, chạy đến trước mặt Thẩm Diệc Minh. “Bác, sao bác lại tới đây?” Đôi mắt thâm thúy của Thẩm Diệc Minh khẽ híp lại, ông nắm chặt cổ tay bé nhỏ của cô, giọng lạnh hẳn đi. “Đi, về nhà cùng bác.”
“Bác hai, bác đừng như vậy, cháu đã hứa với Tảo Tảo là tối nay sẽ ở lại đây cùng thằng bé, nó bị bệnh, rất cần có người chăm sóc.” Thẩm Diệc Minh nghiến răng, gầm nhẹ, “Nó vừa bị bệnh là cháu chạy ngay tới để chăm sóc, thể khi nó quay về Luân Đôn, lại bị bệnh thì có phải cháu sẽ bay ngay đến Luân Đôn nữa hả? Cháu là gì của thằng bé, cháu lấy thân phận gì đây chăm sóc cho nó?”
An Noãn nghe bác nói thế thì không vui, cô hất mạnh tay của ông ra và gào lên, “Bác hai, bác nói gì thế, thằng bé gọi cháu là mẹ.”
“Sao? Thằng bé này gọi cháu là mẹ thì cả đời này cháu không thể rời khỏi nó sao? Cháu quên mình đã hứa cái gì với bác rồi à? Cháu đã chia tay với cậu ta, và sẽ mãi ở lại Bắc Kinh với chúng ta kia mà.”
An Noãn hít sâu một hơi, cô cảm thấy rất mệt mỏi, “Bác hai, bác về trước đi, tất cả cứ chờ thằng bé khỏi bệnh rồi nói sau được không? Hiện tại cháu chỉ muốn ở cạnh chăm sóc thằng bé thật tốt.”
Thẩm Diệc Minh hừ một tiếng, “Hôm nay bác đã tới đây, nếu không thể mang cháu đi, thì coi như uổng công bác mang họ Thẩm.” “Bác, bác đừng ép cháu được không?” Lính cảnh vệ đứng bên cạnh thấy hai bên giương cung bạt kiếm như thế, bèn vội vàng thuyết phục An Noãn, “Cô An, cô không biết đâu, hôm qua thủ trưởng đã đi suốt đêm để hoàn thành xong tất cả hành trình chỉ vì muốn về sớm để gặp cô, ban nãy khi vừa xuống máy bay là ngài ấy trở về nhà ngay, ngài ấy đã đợi cô về ăn cơm tối, đợi suốt hai tiếng đồng hồ, và cả ngày nay ngài ấy chưa ăn gì cả.”
Thật ra cái làm Thẩm Diệc Minh tức giận không phải vì chuyện này, ông giận vì cứ hơi một tí là cô lại mất tích, mỗi lần không có tin tức gì của cô là ông lại hoảng sợ, ông sợ cô sẽ giống như mẹ cô, đột nhiên có một ngày bỏ nhà ra đi. Lúc này Lâm Dịch Xuyên đi tới, bình tĩnh nói với An Noãn: “Em đi về cùng người nhà đi, ở đây có anh rồi, không sao hết, ngày mai Tảo Tảo tỉnh lại, anh sẽ giải thích cho nó biết là được, thằng bé là đứa rất hiểu chuyện và biết nghe lời.”
Cuối cùng An Noãn vẫn bị Thẩm Diệc Minh lôi về nhà. Hôm nay Thẩm Diệc Minh rất quyết liệt, An Noãn không muốn ông làm to chuyện này lên. Hình như cô luôn không giữ được lời hứa với Tảo Tảo, trên đường trở về, An Noãn giữ nguyên tư thể nhắm mắt, ngồi tựa lưng vào ghế. Mấy lần Thẩm Diệc Minh cầm tay cô đều bị cô rút về. An Noãn bỗng nhiên cảm thấy hơi sợ người đàn ông này, cô thà rằng ông đừng yêu thương có nhiều như vậy, để cô có được một chút tự do. Về đến nhà đã hơi muộn, qua một quá trình đi đường, lửa giận của Thẩm Diệc Minh đã hạ xuống nhiều.
Muộn như vậy rồi nhưng Tiết Ngọc Lan vẫn còn chờ bọn họ, bà phàn nàn: “Cuối cùng cũng về rồi, bận bịu đến tận bây giờ, đến cả ngụm nước cũng chưa được uống đâu, mọi người mau vào ăn cơm đi, bác vẫn luôn để thức ăn trong nồi hấp đấy.”
Thẩm Diệc Minh ôm lấy bả vai An Noãn, An Noãn cười với Tiết Ngọc Lan, “Bác gái, cháu đã ăn ở bệnh viện rồi ạ, mọi người ăn đi, cháu lên lầu trước.”
“Đợi một chút.”
Thẩm Diệc Minh gọi cổ. An Noãn dừng bước, nhưng không quay đầu lại.
“Bác thừa nhận thái độ vừa rồi của mình không tốt, bác giận cháu tắt di động không để cho chúng ta liên lạc được. Cháu có biết vừa rồi mọi người lo lắng cho cháu đến mức nào không, cháu nói sẽ về nhà ăn cơm nhưng lại không về, gọi điện thoại thì tắt máy, gọi cho lái xe cũng không có ai nghe, bác rất sợ hãi, cháu có biết không?”
An Noãn cảm thấy sống lưng mình hơi lạnh, cô luôn luôn để người bên cạnh phải lo lắng, thất vọng.
“Thế này đi, ngày mai cháu có thể đi thăm đứa trẻ kia.”
An Noãn xoay người, nhìn ông bằng cặp mắt khó có thể tin nổi.
Thẩm Diệc Minh cũng rất bất đắc dĩ đi đến trước mặt cô và đưa tay vỗ lên vai cô, ông cười nói: “Bác tin tưởng cháu gái nhà ta sẽ không cư xử theo cảm tính, bác có thể hiểu chuyện cháu có tình cảm sâu nặng với đứa bé kia, nhưng bác cũng tuyệt đối không tin rằng cháu sẽ vì không muốn để đứa bé kia đau lòng mà lựa chọn đi Luân Đôn cùng bọn họ.”
“Bác yên tâm, cháu sẽ không đi đâu.”
Cô thương Tảo Tảo là một chuyện, nhưng đến với Lâm Dịch Xuyên lại là một chuyện khác.
Ban đêm nằm trên giường cổ trằn trọc không ngủ được, lăn qua lộn lại cảm thấy trong lòng rất khó chịu, nhưng cô lại không hiểu vì sao mình lại thấy như vậy.
Vừa rồi lúc cô đi lên gác, Thẩm Diệc Minh đã nói, sau này không cho phép cô tắt máy điện thoại nữa, luôn phải mở suốt hai tư giờ để duy trì trạng thái có thể liên lạc được.
Lúc chuông điện thoại vang lên, Án Noãn phát hiện khởi động điện thoại lúc này không phải là một lựa chọn sáng suốt.
Mạc Trọng Huy gọi tới. Cô do dự rất lâu mới nhấn nút trả lời.
Điện thoại kết nối, nhưng cả hai đầu đều im lặng.
“Em về nhà rồi à?” Cuối cùng vẫn là hắn lên tiếng trước. An Noãn chỉ ừ đơn giản. “Sau này em có thể đừng tắt máy được không, tất cả mọi người đều rất lo lắng cho em.” “Được.”
Tiếp đó lại là một hồi im lặng thật lâu. Cho đến khi giọng nói từ tính của Mạc Trọng Huy vang lên. “An Noãn, anh nhớ em.”
Hắn phát hiện nỗi nhớ của mình ngày càng không khống chế được, bất cứ khi nào và ở đâu, hắn cũng đều sẽ nhớ cô.
“Mạc Trọng Huy, em xin lỗi.”
Bao nhiêu lời muốn nói cuối cùng tập hợp lại thành ba chữ kia.