Hứa Vĩ Thần hít sâu một hơi, nghiêm túc hỏi anh, “Bây giờ cậu có hận cô ấy không?”
Ánh mắt mơ hồ của Lâm Dịch Xuyên nhìn vào người phụ nữ trong khung hình, bức ảnh này là An Noãn chụp cùng với Tảo Tảo, lúc Tảo Tảo một tuần tuổi, cô ôm Tảo Tảo, anh đã chụp cho họ. Người phụ nữ trong bức hình ôm lấy đứa nhỏ, trong2mắt đều là sự thỏa mãn, là hạnh phúc. Hình ảnh rất đẹp đẽ mà hồi ức lại xót xa đến vậy.
“Tôi không hận cô ấy, chỉ là trong lòng rất đau. Từ trước đến giờ chưa bao giờ tôi sợ mất đi thứ gì như vậy. Ban đầu tôi mượn rượu làm tê liệt bản thân, nhưng lại phát hiện sau khi uống say lại càng nhớ cô ấy hơn,8trước mắt luôn xuất hiện ảo giác về cô ấy, cảm thấy cô ấy ở ngay bên cạnh mình. Bây giờ tôi dùng công việc làm tê liệt chính mình, tôi muốn nhồi nhét công việc vào đầu mình, không để đầu óc nghỉ ngơi dù chỉ một phút, vừa nghỉ ngơi liền sẽ nhớ đến cô ấy. Ethan, cậu chưa từng yêu ai, cậu sẽ không hiểu được cơn đau6đó như con dao đục khoét từng nhất từng nhát một vào trái tim mình đâu.”
Hứa Vĩ Thần bị Lâm Dịch Xuyên đâm chọc, anh ta gầm nhẹ lên, “Ai nói tôi chưa từng yêu ai, tôi cũng yêu rồi, chỉ là người tôi yêu không yêu tôi, tôi chỉ yêu đơn phương mà thôi.”
“Ethan, nếu như tôi vì cô ấy mà bỏ hết tất cả ở Luân Đôn, mọi người3có thấy là tôi điên không?” Hứa Vĩ Thần nhìn vẻ mặt anh đúng thật là nghiêm túc, anh ta đứng phắt người dậy, thét lên, “Cậu đúng là điên rồi, cậu có biết không An Noãn không hề vì người nhà cô ấy mà chia tay với cậu, cô ấy vì Mạc Trọng Huy, trong lòng cô ấy không bỏ được Mạc Trọng Huy, cô ấy lại qua lại với5Mạc Trọng Huy rồi cậu có biết không?”
Lâm Dịch Xuyên hít sâu một hơi, lồng ngực không ngừng phập phồng, giọng anh lạnh nhạt mà mệt mỏi nói, “Tôi biết, cậu còn biết năm đó trên máy bay cô ấy chính vì Mạc Trọng Huy mà khóc. Tôi còn có suy nghĩ bất thường, nếu như có một ngày cô ấy có thể vì tôi mà khóc đến như vậy, cho dù có bắt tôi lập tức chết đi tôi cũng vui lòng, tôi cam tâm tình nguyện.”
“Điên rồi, cậu thật sự điên rồi! Lão Lâm, cậu không còn thuốc chữa nữa rồi.”
“Có lẽ tôi nên tác thành cho cô ấy được hạnh phúc, nhưng mà tôi không làm được, tôi muốn đến đó cướp cô ấy trở về. Tôi không có tự tin có thể đấu lại Mạc Trọng Huy, nhưng tôi có Tảo Tảo, cô ấy yêu Tảo Tảo, trong lòng cô ấy địa vị của Tảo Tảo dường như có thể chống lại được Mạc Trọng Huy. Cậu nói xem phần thắng của tôi có lớn không?”
Khóe miệng Hứa Vĩ Thần co rút, hừ nói, “Tôi không biết ai có phần thắng, tôi chỉ thấy cậu nên đi gặp bác sĩ tâm lý đi, đúng là tâm lý biến thái mà.”
Lâm Dịch Xuyên khẽ nhếch khóe miệng, anh tự giễu nói, “Tôi có Tảo Tảo, nhưng mà Mạc Trọng Huy cũng có thế mạnh của anh ta, người nhà họ Thẩm đều ủng hộ Mạc Trọng Huy, họ đều ra sức phản đối tôi.”
Hứa Vĩ Thần không biết phải làm gì bây giờ, anh ta vỗ mạnh tay xuống bàn làm việc, rống giận, “Lão Lâm, cậu có thể tỉnh táo một chút không? Chỉ là một người phụ nữ thôi mà, cậu muốn kiểu phụ nữ gì mà chẳng có, tại sao mà không phải là An Noãn thì không được chứ?”
Lâm Dịch Xuyên lắc đầu, lạnh nhạt trả lời, “Cậu không hiểu đâu, gặp được cô ấy rồi thì những người khác đều trở nên tạm bợ, mà tôi không muốn tạm bợ.”
“Vậy cậu định làm thế nào? Thật ra trên đường đến đây tôi đã nghĩ kỹ phải nói với cậu hai câu. Thứ nhất, nếu như cậu có thể bỏ được cô ấy, vậy thì cứ mau chóng buông bỏ đi, tiếp tục công việc thật tốt, đừng có cả ngày cứ như muốn chết đi, để cho người nào người nấy bên cạnh cậu cũng khó chịu theo. Thứ hai, nếu như thật sự không buông bỏ được thì theo đuổi cô ấy trở lại, Lâm Dịch Xuyên mà tôi biết là người mà năm đó mấy lão già trong hội đồng quản trị tìm đủ mọi cách làm khó dễ cũng không hề hoảng sợ, một An Noãn nhỏ bé có thể làm khó gì cậu chứ?”
Lâm Dịch Xuyên nhếch khóe miệng, bất đắc dĩ cười lên một tiếng, bùi ngùi nói, “So với mấy lão già trong hội đồng quản trị thì cô ấy còn khó xử lý hơn nhiều, cô ấy tự do phóng khoáng, không hề nói lý, tôi cũng không biết rốt cuộc tôi thích cô ấy ở điểm nào nữa.”
Khóe miệng Hứa Vĩ Thần co rút, quái gở nói, “Hai người các người đúng là biến thái, trời sinh một cặp. Ngoài cậu ra còn có ai có thể chịu đựng được tính tình xấu xa của An Noãn nữa?” “Nếu như thật sự chỉ có mình tôi có thể chịu đựng được thì tốt rồi.” Lâm Dịch Xuyên nói một câu ý nghĩa sâu xa, vậy mà lại có người cứ hết lần này đến lần khác cướp đoạt cô khỏi anh. Nói cho cùng thì anh cũng là tự làm tự chịu, chẳng có gì mà cũng điều cô đến Bắc Kinh. Nếu như không phải trong lúc tức giận nhất thời anh điều cổ đi, thì cũng sẽ không có nhiều chuyện xảy ra đến vậy. Đời người, có nhiều lúc lại trùng hợp đến vậy.
Hứa Vĩ Thần bước ra từ phòng làm việc, nhìn thấy mẹ Lâm đang đứng bên ngoài lo lắng chờ đợi, đúng là đáng thương cho tấm lòng cha mẹ trên thế gian, người làm mẹ đều không muốn nhìn thấy con mình bị tổn thương. “Ethan, sao rồi? Aaron vẫn ổn chứ?”
Hứa Vĩ Thần cười nói, “Cậu ta hết thuốc chữa rồi, nói muốn đến Bắc Kinh theo đuổi An Noãn trở lại.”
“Thằng bé này, đúng là hết thuốc chữa rồi.” Mẹ Lâm như nghĩ tới điều gì đó, lo lắng nói, “Lần này nếu như không theo đuổi nó được, không phải là càng chịu tổn thương thêm sao?”
“Bác gái, bác yên tâm đi, tin tưởng Aaron, có khi nào cậu ấy làm chúng ta thất vọng đâu.”
“Nói thì nói vậy, nhưng mà...”
“Bác gái, không có những gì cả, bác còn không biết An Noãn yêu Tảo Tảo đến mức nào sao, cô ấy có thể bỏ Aaron, nhưng có đánh chết cô ấy cũng không nỡ bỏ Tảo Tảo đâu! Đến lúc đó chỉ cần đưa Tảo Tảo đến,rơi vài giọt nước mắt trước mặt An Noãn, cô ấy còn không đau lòng mà sốt sắng trở về Luân Đôn sao?”
Mẹ Lâm mím môi, mi tâm vẫn cau chặt không giãn, bà khẽ thở dài một cái, nhẹ nhàng nói, “Nhưng mà như vậy không công bằng cho An Noãn, nó không dễ gì mới tìm được người nhà, để cho nó với người nhà chia cách như vậy thì rất tàn nhẫn.”
Mẹ Lâm, một người hiểu cho người khác đến vậy, An Noãn người phụ nữ ngốc nghếch này, bỏ một bà mẹ chồng như vậy không lo, còn giày vò bà ấy, chỉ có cô ta dễ chịu thôi.
“Bác gái, bác đừng lo chuyện này, Aaron sẽ xử lý tốt. Bác cũng không cần phải lo cho Aaron, cậu ta là con gián đập mãi không chết, mấy ông già trong hội đồng quản trị còn không lật đổ được cậu ta, An Noãn thì có là gì chứ. Bác gái, tuổi tác Aaron cũng không còn nhỏ nữa, bác đừng lo cho chuyện tình cảm của cậu ta nữa. Cháu đi thăm Tảo Tảo một chút.”
Lúc này Tảo Tảo còn chưa tỉnh lại, một mình thằng nhóc nằm trên chiếc giường nhỏ, Hứa Vĩ Thần nhìn kĩ mới thấy đứa nhỏ ngốc nghếch này đang ôm quần áo của An Noãn trong lòng. Trong bụng anh ta mắng tục một câu, người phụ nữ tàn nhẫn này, sao cô ta có thể nỡ lòng nào mà không cân Tảo Tảo.
Anh ta nhịn không được lấy điện thoại chụp lại cảnh này, anh ta lại muốn gửi cho người phụ nữ chết tiệt đó xem xem, để cô ta xem đứa nhỏ này không có mẹ đáng thương đến mức nào, xem lương tâm của cô ta có thể bình thản được không?
Hứa Vĩ Thần lấy điện thoại nhắm chuẩn, chụp hai bức, lập tức gửi cho An Noãn.
Vừa sáng sớm An Noãn đã bị hai tiếng chuông báo tin nhắn đánh thức, cô mơ mơ màng màng nhìn chiếc điện thoại ở đầu giường, bảo đến tin nhắn của Hứa Vĩ Thần. Cô tùy ý trượt mở màn hình xem thử, ngay giây phút đó cô không còn buồn ngủ nữa.
Trên bức ảnh, đứa nhỏ dễ thương đang ngủ rất ngon lành, trong lòng nó ôm chặt lấy đồ ngủ của An Noãn. Gương mặt nhỏ nhắn dán sát vào chất liệu vải áo ngủ thoải mái, giống như ngay tại giờ khắc đó nó đang ngủ ngay trong lòng An Noãn vậy.
Ngay giây phút đó, trái tim cô như bị một đồ vật sắc bén đâm vào. Cô một tay nuôi lớn đứa nhỏ, đó là đứa bé mà cô yêu nhất, vậy mà cô lại dùng cách này nhớ nhung nó. Tảo Tảo vẫn luôn biết là An Noãn không phải là mẹ ruột nó, từ trước đến giờ nó vẫn luôn rất cẩn thận, khi có cô nó luôn rất ngoan, nó rất sợ làm sai việc gì thì An Noãn sẽ không cần nó nữa vậy. Có lúc gây nên những lỗi nhỏ, thằng bé này lại quan sát sắc mặt của cô. An Noãn thương nó, nuông chiều nó, nhưng dù cho có như vậy cũng không thể cho nó cảm nhận đủ cảm giác an toàn, nó luôn sợ hãi một ngày nào đó An Noãn sẽ rời bỏ nó.