“Tôi nói thật đấy, anh không đi thì tôi đi. Còn cả người giúp việc của anh nữa, chỉ cần còn một người ở đây tôi cũng sẽ đi ngay.”
Mạc Trọng Huy thật sự không thể lay chuyển được cô đành phải bảo tất cả người giúp việc đi hết. “Anh đã mua một chiếc xe cho em rồi, giờ trợ lý Trương đang đi lấy về, chỗ này khá xa, có xe cũng tiện hơn một chút. Vì thời gian hơi gấp nên em2lái tạm, chờ hôm khác anh sẽ đặt cho em một chiếc xe tốt hơn.”
Thật ra Mạc Trọng Huy rất muốn nhìn thấy cô ăn rồi mới về, nhưng hắn ở đây thì cô cứ ngồi lì trên giường, ngay đến nước cũng không chịu uống. Mạc Trọng Huy cảm thấy buồn bực phát điên, nhưng vẫn bất đắc dĩ nói câu cuối cùng, “Anh đã bảo người làm chuẩn bị đồ ăn, tất cả ở hết trong bếp, em muốn ăn gì thì tự8lấy, nhớ nhất định phải ăn đấy. Anh đi trước, ngày mai sẽ tới thăm em.” Lúc Mạc Trọng Huy đi, An Noãn vẫn không đoái hoài gì đến hắn. Trong bếp, Mạc Trọng Huy bảo người giúp việc chuẩn bị rất nhiều món ăn, không thiếu thứ gì cả. An Noãn nấu qua lại hai món coi như giải quyết xong bữa tối.
Tuy đã nhiều năm không quay lại đây, nhưng thật sự ở lại rồi phát hiện cảm giác thân thuộc ấy quay6về rồi, như thể cô chưa từng rời xa nơi này vậy.
Cô vẫn còn nhớ, lúc nào cô cũng trốn trong phòng chơi game, ba nấu cơm xong sẽ lớn tiếng gọi cô ra ăn: “An Noãn, xuống ăn cơm.” Giọng nói quen thuộc ấy vẫn còn văng vẳng bên tai. An Noãn lắc đầu để mình tỉnh táo lại.
Cô vào thư phòng của ba, trong nhà có rất nhiều chỗ đã được tu sửa lại, nhưng chỉ có căn phòng này là vẫn y3nguyên. Trên giá toàn là những quyển sách mà trước đây ba cô xem và còn một số bức tranh chữ quý báu mà ba cô sưu tầm. An Noãn lục tung mọi thứ lên, cô nhớ trước đây từng thấy một cái máy ảnh cũ trong này. Cuối cùng, cô tìm thấy chiếc máy ảnh có lịch sử lâu đời ở nơi sâu nhất trong ngăn kéo cuối cùng của bàn làm việc. Quả nhiên cô đoán không sai, cái này chắc là cái5máy ảnh mà Thẩm Diệc Minh tặng cho mẹ cô.
Đối với mẹ, chắc người nhà cũng rất quan trọng, nếu không khi bỏ đi theo ba bà cũng sẽ không mang theo đồ mà người nhà tặng thế này. Chỉ tiếc là nhiều khi giữa tình yêu và tình thân bắt buộc phải lựa chọn lấy một bên. Ngày nào An Noãn cũng lái xe tới mộ nói chuyện ba cô, dù ngày nào cũng tới, ở lại cả nửa ngày nhưng An Noãn vẫn cảm thấy không hết chuyện để nói. Hồi ba cô còn sống là một cô nhi, không cha không mẹ, giờ mất rồi, ngay đến mộ cũng lẻ loi cô độc.
Không biết lúc người nhà họ Thẩm dời mộ mẹ cô đi, lương tâm có thấy bất an chút nào không.
Những ngày qua, ngày nào người nhà họ Thẩm cũng gọi điện cho cô, ông cụ Thẩm gọi, bác cả gọi, bác hai gọi. Vì giữ phép lịch sự, An Noãn đều bắt máy, họ gọi cho cô chắc chắn là muốn bảo cô về Bắc Kinh. Nhưng An Noãn rất kiên định, lúc nào cô cũng chỉ nói một câu “cháu phải ở lại Giang thành với ba”.
Ngày nào Mạc Trọng Huy cũng xuất hiện, có lúc thì đến thăm mộ với An Noãn, có lúc thì ngồi lại biệt thự.
An Noãn chỉ coi hắn như người tàng hình, không hề tồn tại.
Hôm nay, An Noãn đi thăm mộ về hơi muộn, trời cũng đã tối. Mạc Trọng Huy vốn muốn ở bên cô nhưng sau đó nhận được một cuộc điện thoại liền rời đi. An Noãn ngồi quên cả thời gian nên mới về muộn như vậy.
Về đến biệt thự, từ xa An Noãn thấy đèn của biệt thự vẫn còn sáng. Đi tới gần, cô thấy rõ xe của Mạc Trọng Huy đỗ ở trong sân và một vài chiếc xe có biển quân đội. An Noãn đỗ xe đâu vào đấy, Mạc Trọng Huy cũng đi từ trong nhà ra, kéo cửa xe cô, cau mày quát: “Sao giờ mới về: Gọi điện cho em em cũng không nghe máy.” An Noãn xuống xe, hờ hững hỏi: “Ai đến thế?”
“Bác hai em.”
Đúng như trong dự liệu của cô. An Noãn và Mạc Trọng Huy cùng đi vào nhà, Thẩm Diệc Minh đang ngồi trên sofa trong phòng khách, vẻ mặt mệt mỏi, giọng nói trầm thấp bất đắc dĩ vang lên, “Cháu gái, cháu thắng rồi.” An Noãn nhất thời không phản ứng lại kịp lời ông nói. Thẩm Diệc Minh đứng dậy, từ từ đi tới gần cô, khẽ hỏi: “Có phải nếu bác đồng ý dời mộ của ba cháu về phần mộ nhà họ Thẩm, cháu sẽ về Bắc Kinh với bác không?” “Bác...”
Nghe thấy ông nói như vậy khiến An Noãn cảm thấy rất bất ngờ.
Thẩm Diệc Minh đưa tay ra ôm cô vào lòng, thở dài nói: “Cháu tới Giang Thành, ngày nào ông cũng cũng lẩm bẩm bên tại bác, ngày nào bác cũng bị mọi người trong nhà nói. Được rồi, bác nhận thua, cháu muốn thể nào cũng được, bác sẽ nghe theo cháu hết.”
“Bác.” An Noãn nghẹn ngào.
Ông khẽ xoa đầu cô: “Bác thừa nhận là bác ích kỷ, bác hận ba cháu đã cướp mất cô em gái bác yêu thương nhất, bác hận ba cháu không thể bảo vệ được mẹ cháu, bác không cam lòng để họ chết rồi ở bên nhau. Giờ nghĩ lại, mẹ cháu đã không còn nữa, nếu đó là sự lựa chọn của con bé khi còn sống, bác cũng chỉ có thể tôn trọng mẹ cháu thôi.”
“Cháu cảm ơn bác, cảm ơn bác không chia rẽ họ.” An Noãn cọ cọ trong lòng ông, nước mát cũng thấm ướt sơ mi của ông. Thẩm Diệc Minh xót xa vỗ về lưng cô, “Con bé ngốc nghếch này, bác đã đồng ý với cháu rồi, sao lại khó thế?”
“Tại cháu mừng quá, thì ra bác và ông ngoại lại thương cháu như vậy.”
Thẩm Diệc Minh gõ một cái lên trán cô, “Giờ cháu mới biết hả, chúng ta thương yêu chiều chuộng cháu, cháu lại cứ thích làm tổn thương chúng ta, cháu có biết là ông cụ bị cháu làm cho tức đến nỗi phát bệnh tim, suýt nữa thì phải nằm viện đây.
“Cháu xin lỗi, sau này cháu sẽ không thế nữa.” “Cháu đấy, thật khiến mọi người phải nhọc lòng.”
Thẩm Diệc Minh ở lại biệt thự một đêm, hôm sau cùng tới thăm mộ với An Noãn. Thẩm Diệc Minh rất bận, có thể tranh thủ hai ngày cho An Noãn đúng là không dễ dàng gì, cho nên hôm nay liền bảo người ta đến khởi công luôn. Lúc tiến hành được một nửa, bỗng có tiếng hét lên: “Các người đang làm gì vậy?”
An Noãn nghe thấy tiếng của chú Thường, vội quay lại, thấy chú Thường đang run rẩy chạy tới.
An Noãn vội đón lấy ông.
“Noãn Noãn, sao lại là cháu? Cháu đang làm gì vậy?”
Chủ Thường, chú đừng kích động, cháu muốn dời mộ của ba cháu tới Bắc Kinh, cháu đã tìm được ông ngoại và bác rồi, giờ cháu dời cả mộ của ba và mẹ về bên đó.”
Thường Bách chỉ vào một bóng dáng cao lớn cách đó không xa, hỏi: “Đó là bác cháu à?”
An Noãn gật đầu.
“Cháu đưa chú qua đó chào hỏi một tiếng đi. Đều đến Giang Thành cả rồi sao cháu không đưa đến nhà chú ăn bữa cơm?”
An Noãn hơi nhíu mày, thật ra có rất nhiều chuyện cô không muốn để nhà họ Thường biết, nhưng hiện tại chắc cũng không thể tránh khỏi nữa rồi.
Lúc này, Thẩm Diệc Minh cũng đã đi tới, ngay cái lúc Thẩm Diệc Minh quay người lại, chú Thường liền giật bắn người, hai chân run lên bần bật.
“Noãn Noãn, cháu nói ông ấy là bác cháu? Ông ấy không phải là...”
Chủ Thường, chú quên rồi à, mẹ cháu tên là Thẩm Diệc Như.” Thường Bách gần như ngã quỵ xuống đất.
Thẩm Diệc Minh đi tới, khách khí đưa tay ra, “Chào anh, tôi thường nghe Noän Noãn nhắc tới anh, cảm ơn anh đã chăm sóc Noãn Noãn nhà tôi.”