“Cô An, cô trở về rồi à? Tổng giám đốc vẫn còn đang họp” “Không sao, tôi sẽ vào văn phòng của anh ấy để chờ.”
An Noãn đi thẳng vào thang máy đến tầng văn phòng của Lâm Dịch Xuyên.
Cô ngồi trong văn phòng một lúc, thư ký đưa cà phê tới.
An Noãn cười chào hỏi. “Chris, đã lâu2không gặp, gần đây có bận nhiều việc không?” “Bận lắm, bạn sắp phát điên luôn, gần đây công ty đang chuẩn bị thu mua một công ty khác, tôi đã tăng ca liên tục ba ngày rồi. Nhưng người cực khổ nhất vẫn là Aaron, ngài ấy đã làm việc liên tục bốn tám tiếng đồng hồ rồi,8lát nữa cô khuyên ngài ấy một chút đi, làm việc mà cứ như để chết vậy.”
An Noãn hơi nhíu mày lại. Trong trí nhớ của cô, Lâm Dịch Xuyên chính là một người như vậy, một khi đã làm việc thì không để ý đến cái gì nữa.
An Noãn đợi tầm một tiếng, cuộc họp mới kết thúc.
Lâm6Dịch Xuyên đẩy cửa bước vào, vừa nhìn thấy An Noãn, trên gương mặt anh hiện lên vẻ vừa vui mừng, vừa hoài nghi.
Anh nhắm mắt rồi lại mở ra, An Noãn vẫn còn ở đó. Khóe miệng của anh nhướng lên thành một đường cong duyên dáng, anh bước tới nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, giọng nói3từ tính vang lên bên tai cô, “Anh cứ nghĩ là mình bị ảo giác chứ, đây là điều bất ngờ em dành cho anh à?” Trong lòng An Noãn có cảm giác nghẹn lại, cô khẽ đẩy anh ra, nói với giọng nghiêm túc: “Nghe nói anh đã hơn bốn tám tiếng đồng hồ rồi không ngủ, anh5không muốn sống nữa à?”
Lâm Dịch Xuyên nhíu mày, “Ai mách với em vậy? Vì chuyện này mà em bay về à?”
“Anh ít tự mình đa tình đi, em về để thăm Tảo Tảo.”
Lâm Dịch Xuyên trợn mắt lườm cô một cái, anh đặt tài liệu lên bàn làm việc.
“Lâm Dịch Xuyên, Tảo Tảo đang ở đâu?” “Ở bên nhà nội, đợi lát nữa anh dẫn em đi gặp thằng bé, giờ em đi ăn cơm với anh đã.”
Tuy đã qua giờ cơm, nhưng đúng là An Noãn cũng đang đói, ở trên máy bay cô ngủ một giấc, tỉnh lại thì đã đến Luân Đôn, cô đi hết quãng đường mười một tiếng nhưng chưa ăn cái gì cả. “Lâm Dịch Xuyên, để em lái xe đi, trong sắc mặt anh không tốt lắm.” Lâm Dịch Xuyên vuốt tóc cô, mỉm cười, “Mới thức có hai đêm thôi mà, đến thức cả tuần anh cũng đã thử qua rồi, hai đêm chỉ là chuyện nhỏ.”
An Noãn tức giận: “Em đã nói anh đừng liều mạng như vậy rồi mà, sớm muộn gì anh cũng làm cơ thể mình suy nhược.” Anh duỗi tay kéo cô vào trong ngực, trêu ghẹo. “Không liều sao được, anh còn phải nuôi sống gia đình, để vợ và con trai anh có một cuộc sống hạnh phúc chứ.”
An Noãn mấp máy môi, nhẹ nhàng đẩy anh ra. “Anh đừng có lắm điều, mau tranh thủ thời gian ăn cơm đi, ăn xong còn đi đón Tảo Tảo.”
Hai người họ tiến vào quán cơm ăn chút gì đó.
Lâm Dịch Xuyên nói buổi tối sẽ đi đón Tảo Tảo, An Noãn lại tranh cãi muốn đi ngay bây giờ. Không còn cách nào khác, anh đành đưa cô đi.
Trên đường, anh thuận miệng hỏi: “Lần này trở về không đi nữa hả?” An Noãn tựa đầu vào sát cửa sổ xe, không trả lời.
Đến nhà của bà nội Tảo Tảo, thằng bé vừa nghe thấy tiếng xe đã chạy từ trong nhà ra. Nhìn thấy An Noãn từ trên xe bước xuống, nó mừng rỡ hét lên: “Mẹ!”
An Noãn đỡ thằng bé và ôm nó lên, tên nhóc này càng ngày càng nặng, An Noãn ôm cũng thấy hơi quá sức.
Trước kia thằng bé nhỏ xíu, cô ôm nó vào trong ngực mà thấy như không có trọng lượng vậy.
Còn nhớ lúc Tảo Tảo năm, sáu tháng, mỗi lần đi ngủ nó nhất định phải bắt An Noãn ôm vào lòng, vừa đi vừa đung đưa, còn phải ngâm nga bài hát ru, nó mới chịu ngủ. Thời gian thấm thoắt, giờ nó lớn như thế này rồi. Trong những ngày An Noãn không ở bên cạnh, thằng bé rất ngoan, không hề quấy. “Mẹ, con rất nhớ mẹ, một ngày không được gặp là con lại nhớ mẹ.” An Noãn nhéo cái má phúng phính của thằng bé, cười nói: “Mồm miệng dẻo quẹo, chẳng biết là học của ai nữa.”
“Mồm miệng dẻo quẹo là cái gì?”
An Noãn phì cười. “Mồm miệng dẻo quẹo tức là nói chuyện rất ngọt ấy.”
Cánh tay ngắn ngủn của thằng bé ôm chặt lấy cổ cô, nó nói rất nghiêm túc. “Mẹ, con thật sự rất nhớ rất nhớ mẹ, mỗi lúc trời tối nằm mơ cũng thấy mẹ.” Mẹ của Lâm Dịch Xuyên đi tới, gọi bọn họ vào ăn cơm.
“Con không có ý kiến, mẹ cứ hỏi cô ấy.” Lâm Dịch Xuyên đẩy sang cho cô.
An Noãn không có cách nào khác đành phải đồng ý. “Noãn, cháu vào bếp giúp bác nhé, cứ để ba ông cháu bọn họ ghép máy bay cho xong đi.” Thật ra An Noãn muốn được ở bên cạnh Tảo Tảo nhiều hơn, nhưng mẹ Lâm đã nói như vậy, cô cũng không tiện từ chối. An Noãn vào bếp giúp bà rửa rau, mẹ Lâm hỏi một vấn đề giống hệt Lâm Dịch Xuyên. “Noãn, lần này về cháu không đi nữa hả?” An Noãn cúi đầu, trả lời. “Cháu vẫn phải về đấy.” “Bác nghe Aaron nói đã gọi cháu về Luân Đôn rồi, sao còn phải đi Bắc Kinh nữa?”
“Người nhà của cháu ở bên kia, ông ngoại cháu cũng lớn tuổi rồi, cháu phải ở bên cạnh ông.” Mẹ Lâm hơi nhíu mày lại. “Ý của cháu là?” “Cô, lần này cháu trở về là để thăm Tảo Tảo, cháu nhớ thằng bé quá, mấy ngày nữa cháu lại phải quay về Bắc Kinh, đồng thời trong một khoảng thời gian rất dài sắp tới, cháu sẽ ở lại Bắc Kinh, bên cạnh người nhà của cháu.”
Hai hàng lông mày trên gương mặt mẹ Lâm càng nhíu chặt, “Vậy Aaron phải làm sao bây giờ? Tuổi Aaron cũng không còn trẻ nữa, hai bác đều hi vọng nó mau chóng lấy vợ, cháu còn muốn để nó chờ bao lâu nữa?”
An Noãn mấp máy môi, không nói gì.
“Noãn, bác có thể hiểu tầm quan trọng của người nhà đối với cháu, nhưng bác cũng hi vọng cháu có thể suy nghĩ một chút đến cảm nhận của Aaron, nó đã đợi cháu rất nhiều năm, cháu không thể ích kỷ bắt nó lại tiếp tục chờ đợi nữa. Bây giờ giao thông cũng thuận tiện, cho dù cháu và Aaron có kết hôn, cháu cũng có thể về Bắc Kinh thăm người nhà bất cứ lúc nào, hoặc cháu cũng có thể đưa người nhà đến Luân Đôn, chúng ta vô cùng hoan nghênh.”
“Bác à, cháu xin lỗi, có lẽ cháu sẽ khiến mọi người phải thất vọng.”
Mẹ Lâm nhìn thẳng vào cô, hỏi: “Cháu nói thế là có ý gì?”
“Bác à, nếu có một ngày cháu làm tổn thương Aaron, cháu hi vọng bác có thể chăm sóc anh ấy thật tốt, chăm sóc Tảo Tảo.”
“Noãn!”
“Bác, cháu có thể ra ngoài chơi với Tảo Tảo một lúc được không?”
Hiện giờ An Noãn vô cùng quý trọng mỗi phút mỗi giây cô được ở bên Tảo Tảo. Cô muốn thu hết tất cả vào trong trí nhớ, sau này khi nhớ tới, cô sẽ có thể có càng nhiều hồi ức.
Từ nhà của ông bà nội Tảo Tảo về nhà Lâm Dịch Xuyên sau khi ăn xong bữa rồi thì đã hơi muộn, tên nhóc kia ban ngày qua nghịch ngợm nên vừa lên xe đã ngủ. Cái đầu nhỏ dựa vào trong ngực An Noãn, thằng bé ngủ rất say. Đến nhà, Lâm Dịch Xuyên ôm thằng bé về phòng, nhẹ nhàng đặt nó lên chiếc giường nhỏ.
An Noãn ngồi xuống bên giường nhìn thằng bé ngủ, mãi không chịu đi ra ngoài. Cho đến khi Lâm Dịch Xuyên tắm rửa xong đi vào, đưa tay xoa nhẹ đầu cô hai lần, anh hạ thấp giọng xuống: “Đi, đi ngủ thôi.”
Cô ngẩng đầu nhìn anh, nói: “Hôm nay em muốn ở lại đây ngủ cùng Tảo Tảo.”
Mặt Lâm Dịch Xuyên xụ xuống, anh hầm hừ bất mãn, “Nó ngủ rồi mà em còn muốn ở bên cạnh nó à? Anh mới là chồng tương lai của em đấy, người em cần ở cạnh phải là anh mới đúng.”