“Ông ngoại, cháu thật sự có chuyện rất quan trọng.”
“Đừng có kiếm cớ nhiều như vậy với ông, đúng là chưa từng thấy con nhóc nào không hiểu chuyện như cháu. Một câu thôi, có về không?”
“Không về.” “Cạch!” Ông cụ Thẩm tức giận cúp điện thoại. An Noãn không biết làm sao thở dài, với cái bộ dạng này bảo cô về nhà sao được? Chỉ một lát sau tiếng chuông điện2thoại di động lại vang lên, là Thẩm Diệc Minh gọi đến. Giọng bác hai ngược lại rất tốt, ông dỗ dành cổ, “Noãn, trưa nay bác hai có chút thời gian, buổi tối phải đi máy bay đến vùng khác rồi, cháu về nhà một chuyến đi để bác hai gặp cháu chút được không?”
“Bác hại, cháu...”.
“Cháu ở đâu, bác đích thân đi đón cháu.”
An Noãn còn có thể nói như thế nào8được nữa. “Cháu tự bắt xe về, bác đừng đến đón.”
An Noãn tìm một chỗ trang điểm lại, nhưng một bên mặt vẫn sưng lên.
Ngồi xe trở về, dọc đường đi cô đều cố gắng tìm lý do.
Về đến nhà, ông cụ Thẩm vẫn ngồi ở trên sofa giả vờ tức giận, lại nghe thấy Đậu Nhã Quyên kêu ầm lên, “Noãn Noãn, mặt cháu làm sao thế? Bị người ta đánh à?” Ông6ấy lập tức chạy tới đỡ mặt An Noãn kiểm tra, “Là ai ra tay với cháu? Ai?” An Noãn mím môi, cười giải thích, “Ông ngoại, chỉ là hiểu lầm thôi.” “Hiểu lầm cái gì? Đã sưng thành như vậy rồi còn nói là hiểu lầm, nói mau, là ai đánh cháu. Thật là to gan, dám bắt nạt cả người nhà họ Thẩm ta!”
Thấy ông kích động như vậy, An Noăn vội3vàng vỗ về, “Thật sự là một chuyện hiểu lầm thôi, ông nghe cháu giải thích, đây không phải là người ta đánh, là cháu tự bị va vào, cháu không cẩn thận bị va vào tường.” “Ông lớn tuổi rồi nhưng ông chưa hồ đồ, bị người đánh và bị va đập, ông có thể không phân rõ được à?” An Noãn không biết nên giải thích như thế nào, dứt khoát nổi5giận, lớn tiếng gào lên, “Nếu ông cứ khăng khăng là cháu bị người đánh, vậy ông tự đi điều tra di.”
“Cái con bé này!” Ông cụ Thẩm tức điên lên.
Đậu Nhã Quyên vội vàng khuyên nhủ, “Ba, có lẽ là ba lo lắng quá thôi, Noãn Noãn không biết nói dối, nó nói bị va thì chắc chắn là thế rồi.” Tiết Ngọc Lan cũng giảng hòa, “Dọn cơm đi dọn cơm đi, mặt Noãn Noãn thành như vậy chắc chắn rất đau, ba đừng giận con bé nữa.” Thẩm Diệc Minh vỗ nhẹ đầu An Noãn, ý bảo cô dỗ ông.
An Noãn đi qua, dè dặt khoác lấy cánh tay ông, “Ông ngoại, cháu xin lỗi vì đã để cho ông lo lắng, sau này cháu đi đường nhất định sẽ cẩn thận. Chúng ta đi ăn cơm có được không? Cháu đói bụng rồi.”
Mặc dù ông cụ Thẩm vẫn đang tức giận, nhưng nghe thấy cô nói đói rồi liền đứng dậy đi đến phòng ăn.
“Ông ngoại, ông ăn rau đi.” An Noãn ân cần gắp thức ăn cho ông. Ông cụ Thẩm khó chịu hừ một tiếng.
“Ông ngoại, ăn cá đi.” “Ông ngoại, ăn thịt đi.” “Đủ rồi!” Ông cụ Thẩm mắng, nhưng giọng lại dịu xuống, “Cháu ăn nhiều chút đi, đợi lát nữa ông gọi bác sĩ đến khám cho cháu, xem có cần phải uống thuốc gì không.”
“Không cần đâu, hết đau rồi ạ.” An Noãn thoải mái nói. Ông cụ Thẩm khẽ thở dài một tiếng, “Cháu không đau, trong lòng ông ngoại đau.” An Noãn có chút xúc động ôm lấy ông, cảm giác có người thương yêu thật tốt. An Noãn ôm một cái, ông cụ Thẩm càng đau lòng hơn, dịu giọng dỗ cố, “Noãn Noãn ngoan, ông ngoại cũng không đúng vì tức giận với cháu, chuyện cháu không muốn nói, ông ngoại cũng không ép cháu nói, cháu luôn có lý do của mình.” “Ông ngoại, cháu thật sự muốn ở bên ông mãi.”
Ông cụ Thẩm cười, oán trách nói, “Xem cháu nói đi, chẳng lẽ cháu còn muốn rời đi sao? Nói cho cháu biết, trước khi ông vào quan tài, cháu phải ở lại Bắc Kinh cho ông. Cháu không muốn chia tay với người bạn trai nước Anh đó, ông ngoại không ép cháu, nhưng cháu không được theo cậu ta đến nước Anh.”
Ăn cơm xong bác cả đánh cờ với ông, An Noãn đánh cờ với bác hại, người một nhà hòa thuận vui vẻ.
Đánh xong hai ván cờ thì đến giờ nghỉ trưa của ông cụ Thẩm, An Noãn dỗ ông ngủ xong liền bị Thẩm Diệc Minh gọi đến phòng sách.
“Vừa rồi, ở trước mặt ông không dám nói, ở trước mặt bác thì không nên giấu đúng không?” An Noãn phụng phịu, “Bác, có thể xin bác đừng hỏi cháu không, cũng đừng điều tra gì cả, thật sự chỉ là một hiểu lầm thôi.”
Thẩm Diệc Minh thở dài, không biết làm sao nói, “Cháu đã bị người ta bắt nạt thành như vậy rồi, sao bác có thể làm thinh được?”
“Được rồi, cháu nói cho bác biết, chuyện là thế này, cháu đang yên ổn đi ở trên đường, đột nhiên có một người tiến lên cho cháu một cái tát, hóa ra là cô ta nhận lầm người, tưởng cháu là kẻ đã dụ dỗ chồng cô ta.”
Thẩm Diệc Minh bị chọc cười, “Con bé này, đúng là không làm người ta bớt lo được. Thôi bỏ chuyện này đi, bác cũng không truy cứu nữa, nếu còn có lần sau bác sẽ không dễ dàng để yên như vậy đâu.” Thẩm Diệc Minh chỉ nói chuyện với An Noãn một lúc đã phải bay đến vùng khác. Có lúc An Noãn rất thương ông, thời gian ở Bắc Kinh rất ít, ngày nào cũng phải bay tới bay lui khắp nơi, ngay cả thời gian ở bên người nhà cũng không có. Lúc sẩm tối, An Noãn nhận được điện thoại của trợ lý Trương.
“Cô An, sáng sớm hôm nay ngài Mạc đã ăn hết mì cô đưa đến rồi, buổi tối ngài Mạc muốn ăn chút cháo trắng, không biết cô có rảnh nấu giúp anh ấy một chút không?” An Noãn bắt đầu do dự.
“Cô An, nếu như cô không có thời gian thì bỏ đi, bữa trưa ngài Mạc cũng chưa ăn được bao nhiêu, có lẽ cơm tối cũng không ăn được nhiều, tôi mua chút đồ ăn bên ngoài vậy.”
Cuối cùng An Noãn không đành lòng, nói rất nhỏ, “Tôi nấu xong sẽ đưa qua đó, tự mình làm sẽ vệ sinh hơn, đợi lát nữa tôi gọi điện thoại cho anh, anh xuống cầm lên.”
“Cô An, cô tự mình mang lên đi, tối nay cô Lý về nhà họ Mạc với ông Mạc rồi.” Cúp điện thoại, An Noãn thật sự cảm thấy mình cứ như đang yêu đương vụng trộm vậy. Cô vào bếp nấu cháo, lại bị Đậu Nhã Quyên bắt được.
“Noãn Noãn, lại đang nấu cháo tình yêu cho ai thế: Nếu cháu không nói cho bác biết, bác bảo bác cả cháu đi tra xem, không chừng còn có thể tra ra người đánh cháu nữa đấy.”
An Noãn mếu máo, oán trách nói, “Bác dâu, bác đừng trêu cháu nữa, thật sự chỉ là một người bạn bình thường thôi.”
“Được rồi được rồi, không trêu cháu nữa, cháu tập trung nấu cháo tình yêu của cháu đi.”
An Noãn nấu cháo xong lại bảo tài xế đưa cô đến bệnh viện, dọc đường đi cô đều cầu xin tài xế, “Nếu như ông tôi có hỏi gì, anh không được nói gì hết đâu đấy.”
“Cô An, cô yên tâm đi, tôi bảo đảm giữ bí mật cho cô.”
Đến bệnh viện, An Noãn vẫn gọi điện thoại cho trợ lý Trương bảo cậu ta xuống lấy. Nhưng trợ lý Trương nói cậu ta không có ở bệnh viện, đến công ty làm chút chuyện rồi, bảo cô tự lên, Mạc Trọng đang ở một mình trong phòng bệnh. An Noãn đi lên phòng bệnh, quả nhiên trong phòng bệnh trống trải chỉ có một mình Mạc Trọng Huy ngồi ở trên giường, ánh mắt vẫn nhìn ra bên ngoài. Thấy An Noãn đi vào, hắn cong khóe môi lên, khó nén được ý cười trên mặt.
“Sao vợ chưa cưới của anh không ở cùng với anh mà lại để anh ở đây một mình thế này?”
Mạc Trọng Huy trả lời thờ ơ, “Anh bảo cô ấy đến thăm ông nội anh rồi.”