Ông cụ Thẩm hừ một tiếng, có chút khó chịu. Nhưng nghĩ lại suy cho cùng tình cảm hai mươi mấy năm cũng không phải là thứ một sớm một chiều có thể thay thế được. Sau khi dỗ ông cụ Thẩm ngủ rồi, An Noãn luôn tra cứu tài liệu về chứng trầm cảm và chán ăn ở trên mạng. Nhìn thấy ảnh những bệnh nhân mắc chứng chán ăn gầy trơ cả xương, An Noãn sợ đến phát khóc.
Nằm ở trên giường mãi vẫn không tài nào ngủ nổi, cô lại dậy2tìm rất nhiều công thức nấu ăn, in từng tờ ra. Trước kia hình như Mạc Trọng Huy luôn ăn rất ít, nhưng quá khứ hắn rất thích vận động, trông rất cường tráng, khỏe mạnh, vóc dáng cũng đẹp.
Ngày hôm sau vừa sáng sớm An Noãn đã xuống tầng, chạy thẳng vào bếp bắt đầu nấu mì. Đậu Nhã Quyên thức dậy làm đồ ăn sáng thì nhìn thấy bóng dáng gầy nhỏ của An Noãn đang bận rộn trong phòng bếp, bà đi tới cưng chiều nói, “An Noãn, đói bụng à?8Cháu muốn ăn gì, bác nấu cho cháu.” “Không, không phải là cháu muốn ăn, cháu có một người bạn bị bệnh đang nằm viện, anh ấy muốn ăn mì cho nên cháu nấu đem qua cho anh ấy.”
Đậu Nhã Quyến mập mờ cười một tiếng với cô, xích tới hỏi, “Bạn nam hay nữ thế?”
“Chỉ là một người bạn bình thường thôi, bác đừng hiểu lầm, không phải bạn trai đầu.”
“Vậy sao? Không phải bạn trai, cũng là bạn không bình thường, nếu không làm sao cháu lại để tâm như vậy? Nói6cho bác nghe xem là con cái nhà ai nào?”
“Bác, bác đừng đoán mò nữa, chỉ là một người bạn hợp tác công việc thôi.”
Đậu Nhã Quyên cũng không trêu cô nữa, nghiêm túc nói, “Sớm như vậy bảo tài xế đưa cháu đi đi. Buổi trưa về nhà ăn cơm, hôm nay bác cả cháu cũng về ăn cơm đấy.” An Noãn gật đầu, cho mì nấu xong ra hộp rồi bảo tài xế đưa cô đến bệnh viện. Dọc đường đi cô cứ giục tài xế nhanh lên một chút, rất sợ3mì bị trường. Đến bệnh viện, An Noãn vội vàng xuống xe, tài xế nói vọng sau lưng cô, “Cô An, tôi ở đây đợi cô.” An Noãn cũng không để ý đến.
Chạy đến cửa phòng bệnh của Mạc Trọng Huy, đang muốn đẩy cửa đi vào thì cô nghe thấy có tiếng người nói chuyện bên trong.
An Noãn nhìn qua cửa thủy tinh, thấy Lý Hân Như ở bên trong.
An Noãn hơi đờ ra, cảm thấy mì mình đang bế nóng bỏng tay. Cô đi ra khỏi bệnh viện, cầm điện thoại ra5gọi điện thoại cho trợ lý Trương, trợ lý Trương nhanh chóng chạy ra. “Cô An, cô đến rồi.” An Noãn cười lạnh, “Tôi vừa mới lên trên thì nhìn thấy Lý Hân Như ở bên trong, tôi không tiện đi vào, anh cầm mì lên giúp tôi đi, cứ bảo là mì anh mua.”
Trợ lý Trương nhận lấy mì, trầm giọng nói, “Cô An, nếu không như vậy đi, để tôi dụ cô Lý rời đi, cô vào với ngài Mạc một lúc nhé?” “Không cần, tôi không lên đâu.”
“Cô An, thật ra thì ngài Mạc vẫn luôn đợi cô, anh ấy cứ nhìn ra ngoài mãi. Chỉ là không ngờ cô Lý lại bay cả đêm đến đây.”
An Noãn ngắt lời cậu ta, “Trợ lý Trương, anh đi lên trước đi, mì sắp nguội nát ra rồi.”
Trợ lý Trường thở dài, có chút tiếc nuối nói, “Vậy tôi đi lên trước nhé, cô Lý đi rồi tôi sẽ gọi điện thoại cho cô, cô qua đây với ngài Mạc được không?” An Noãn cười tự giễu ra tiếng, thản nhiên nói, “Trợ lý Trường, tôi không đi lên đâu, nếu như anh ta muốn ăn gì, anh gọi điện thoại cho tôi, tôi đưa đến cho.” Trợ lý Trương gật đầu, xoay người đi vào.
Lý Hân Như đến từ sớm, nói ông nội cô ấy đã xuất viện rồi, cô ấy sẽ ở Bắc Kinh với Mạc Trọng Huy đến lúc hắn xuất viện.
Trợ lý Trưởng bề mì đi lên, nói là vừa mới mua ở bên ngoài về, Lý Hân Như rất đơn thuần, hoàn toàn không nghi ngờ gì cả.
Mạc Trọng Huy ngồi ở trên giường bệnh, vẻ mặt đau buồn.
Hắn ăn quá nửa bát mì, ăn một quả trứng gà, nhưng vẫn cảm thấy không đủ. Lý Hân Như thấy vậy rất vui, cô kích động nói: “Huy, cuối cùng anh cũng chịu ăn rồi, anh làm em lo chết mất.”
Nhưng trợ lý Trương nhìn lại thấy khó chịu, không nhịn được nói, “Ngài Mạc, nếu anh không ăn hết thì đừng cố nữa, ngày mai vẫn có đồ ăn, anh muốn ăn gì cũng sẽ đưa qua đây.” Mạc Trọng Huy ngẩng đầu nhìn về phía trợ lý Trương, trợ lý Trương nói nghiêm túc, “Thật đó, anh muốn ăn gì cũng được, chỉ cần nói một tiếng là sẽ đưa đến.”
An Noãn bảo tài xế đi trước, cô muốn đi một mình.
Nhưng lại không ngờ mới vừa ra khỏi bệnh viện đã đụng phải ba mẹ Mạc Trọng Huy.
Đường Tĩnh Vi cô biết, Mạc Bình Sơn cô cũng biết. Đường Tĩnh Vi thấy cô có chút kinh ngạc, hỏi, “Cô An, cô đến thăm con trai tôi à?” An Noãn lắc đầu, “Không phải, cháu không thoải mái nên qua đây khám bệnh.”
“Vậy à? Tôi còn tưởng là cô đến thăm Huy nữa chứ. Đã lâu không gặp, cố đẹp hơn trước kia rồi.”
“Cảm ơn bác gái.”
An Noãn không dám nhìn Mạc Bình Sơn, nhưng ông ta vẫn lên tiếng, ra lệnh cho Đường Tĩnh Vi, “Bà đi vào trước đi, tôi nói với cô An mấy câu.”
Đường Tĩnh Vi giật cánh tay ông ta, bị một ánh mắt của Mạc Bình Sơn chặn đứng lại. Bà khẽ thở dài một tiếng, khách sáo nói với An Noãn, “Vậy tôi đi vào trước, cô An, hôm nào rảnh rỗi tôi mời cô uống cà phê.” Sau khi Đường Tĩnh Vi đi, An Noãn đoán trước Mạc Bình Sơn sẽ làm nhục cô.
Đúng như dự đoán, ông ta tức giận hừ nói, “Có An, cô có thể lừa được người khác, nhưng không thể lừa được tôi đâu. Cô thấy Hân Như ở đó cho nên biết khó mà lui hả? Hay là biết Hân Như ở đây nên cố ý tới phá hoại?”
“Tôi không hiểu ông đang nói gì? “Cô An, tôi cho cô một trăm vạn cô không cần, xem ra cô còn muốn hơn nữa rồi. Như vậy đi, cô trực tiếp ra một cái giá, bao nhiêu cũng có thể, chỉ cần từ nay về sau cô đừng dây dưa với con trai tôi nữa là được.”
An Noãn hừ một tiếng giễu cợt, “Trong mắt ông có phải tiền là vạn năng không? Lợi ích cao hơn tất cả chăng? Còn quan trọng hơn cả sức khỏe hạnh phúc của con trai mình? Nếu như tôi thật sự muốn ở bên con trai ông, đừng nói là một trăm vạn, cho dù là mười tỉ tôi cũng sẽ ở bên anh ấy.”
“Cô! Mạnh miệng lắm!”
“Tôi thật sự thấy xót xa thay cho Mạc Trọng Huy, anh ấy là một người hiếu thuận, anh ấy hiếu thuận với ông nội anh ấy. Thế nhưng là người nhà của anh ấy, các người đã làm gì đây? Lấy hạnh phúc của anh ấy ra làm thẻ đánh bạc, thành lợi ích của mình.”
“Bốp!” một tiếng, Mạc Bình Sơn tát thẳng lên mặt An Noãn, “Cô là cái thá gì mà dám đứng đây dạy dỗ tôi hả? Cái thứ dân đen bình thường không cha không mẹ đúng là không có giáo dục!”
An Noãn sờ khóe miệng, có máu rỉ ra, người đàn ông này vừa rồi dùng lực rất mạnh, một cái tát mạnh bạo giáng xuống, An Noãn nào có thể chịu đựng nổi. “Cho dù tôi không cha không mẹ cũng có gia giáo hơn ông. Tổ chất của ông chẳng qua cũng chỉ như vậy thôi.”
An Noãn nói xong không cho ông ta thêm cơ hội ra tay mà đã chạy đi. Đi ra ngoài rất xa rồi cô mới lấy gương ra kiểm tra, khóe miệng sưng vù lên, đúng là xui xẻo tận mạng mà, nhận không một cái tát này.
Cô gọi điện thoại về nhà nói buổi trưa không thể về ăn cơm được, ông cụ Thẩm ở đầu điện thoại bên kia nổi giận ngay tại chỗ, “Con nhóc con này, tối hôm qua đã đồng ý với ông rồi sao giờ lại nuốt lời hả? Bác cả bác hại của cháu đều về nhà, chủ yếu là muốn thăm cháu, hôm nay cháu không về thì sau này đừng có về nữa.”