Còn quay lại không à? Cô còn chưa nghĩ kĩ nữa.
“Thường Tử Phi, anh đi trước đi, em sợ anh cứ nhìn em như vậy, em sẽ không nỡ ra đi.”
Thường Tử Phi vuốt tóc cô rồi rời khỏi sân bay.
An Noãn không đi Pháp, cô đổi vé bay tới Anh. Mười giờ, cô bay đi Anh. Pháp quá lãng mạn, đi một mình như cô sẽ rất cô đơn.
*****
Trong hồ bơi, thân hình cường tráng của Mạc Trọng Huy qua lại như con thoi. Trợ lý Trương đứng2bên cạnh bể bơi, là đàn ông mà anh ta lại có cảm giác muốn khóc òa lên.
Mạc Trọng Huy rời khỏi mặt nước, khoác áo tắm, hỏi một câu bằng giọng trầm thấp: “Mấy giờ rồi?”
“Hơn chín giờ rồi. Chuyến bay của cô An đã xuất phát. Ngài Mạc, vì sao ngài không đích thân tiễn cô An?” Mạc Trọng Huy ngồi xuống ghế, rót một ly rượu vang, nhẹ nhàng đong đưa ly rượu. “Ngài Mạc, ngài thực sự cam lòng để cô An ra đi như8vậy sao? Vì sao ngài không giữ cô ấy lại? Rõ ràng là hai người đều yêu nhau mà, có nhất định phải xa nhau như vậy không?” Mạc Trọng Huy nhấp một ngụm rượu, ném lại một câu: “Thà để cô ấy ra đi, chứ tôi không muốn cô ấy nằm hôn mê bất tỉnh trên giường bệnh.” Mạc Trọng Huy lái xe tới sân bay, lại ngoài dự liệu nhìn thấy bóng lưng mảnh khảnh của cô. Hắn kinh ngạc, ngẩn người nhìn theo bóng dáng của6cô, cố kiềm chế sự thôi thúc muốn lao tới ôm chầm lấy cô, cho đến lúc bóng dáng cô biến mất khỏi tầm mắt.
Ngồi trên máy bay, An Noãn khóc như mưa, cô bất chấp hình tượng trút hết nỗi thương tâm qua những giọt nước mắt, cũng không để ý mọi người nhìn cô bằng ánh mắt vô cùng kinh ngạc.
Yêu càng sâu nặng, đôi vai càng gánh vác rất nặng nề, chỉ có ra đi mới có thể khiến tâm hồn đôi bên được giải thoát,3mới có thể khiến tất cả được bình yên.
***
Bốn năm sau.
“Công ty thiết kế kiến trúc hàng đầu thế giới JM được thành lập vào năm 1940 và được đặt tên theo tên viết tắt của hai người sáng lập. Kể từ khi thành lập đến nay, công ty JM đã hoàn thành hàng chục nghìn dự án thiết kế tại hơn bốn mươi quốc gia, bao gồm tòa nhà văn phòng, khách sạn nghỉ dưỡng và khách sạn hạng sao, cơ sở y tế, sân bay v. V...5Trụ sở chính của JM đặt tại London, hiện có văn phòng chi nhánh tại mười mấy quốc gia bao gồm Hoa Kỳ, Pháp và Trung Quốc. Năm 2000, công ty JM Châu Á được thành lập, trụ sở chính đặt ở Bắc Kinh.
Năm ngoái, Chủ tịch hội đồng quản trị kiêm giám đốc điều hành của JM đã tuyên bố từ chức tổng giám đốc điều hành, Hội đồng quản trị quyết định bổ nhiệm một lãnh đạo cao cấp của công ty vào vị trí giám đốc điều hành mới. Ngay sau khi tin tức này xuất hiện đã khiến cả nước chấn động, liệu một thanh niên chỉ mới ba mươi ba tuổi có thể đảm nhiệm được vị trí này, quản lý một công ty khổng lồ như vậy hay không? Chỉ trong thời gian gần một năm, giám đốc điều hành mới đã dùng hành động và kết quả thực tế để dập tắt mọi nghi ngờ.”
Trong khoảng hạng nhất chuyến bay đến nước Anh, Hứa Vĩ Thần đi tới trước mặt An Noãn, chỉ vào tấm ảnh trên tờ báo, hỏi cô: “Cô nói xem, cô làm gì chọc giận hắn mà hắn tức giận đến mức đày cô tới Trung Quốc, còn liên lụy tới cả tôi thế này.”
An Noãn nhướng mắt, tức giận, hừ một tiếng: “Hứa Vĩ Thần, anh bớt đóng kịch đi! Ở Anh, anh cũng là một nhà thiết kế hàng đầu, bây giờ được bổ nhiệm làm Chủ tịch hội đồng quản trị khu vực châu Á, thoáng cái nhảy qua mấy cấp.”
“An Noãn, tôi trịnh trọng nhắc nhở cô, hãy gọi tôi là Ethan, hoặc gọi là sư phụ!”
An Noãn xem thường, trêu chọc: “Tôi còn chưa gọi anh là anh Vĩ cơ mà, đồ Tây giả!” Hứa Vĩ Thần cốc vào trán An Noãn một cái: “Tây giả cái gì chứ! Từ đời ông tôi đã di cư tới Anh rồi, ba đời ông cháu tôi đều được hưởng nền giáo dục của Anh. Thành tựu mà tôi đạt được ngày hôm nay không liên quan tới nền giáo dục Trung Quốc, bởi vậy đừng nói tôi là người Trung Quốc.”
An Noãn bĩu môi, không thèm để tới anh ta. Hứa Vĩ Thần không bỏ qua, đặt tay lên vai An Noãn, dáng vẻ rất nghiêm túc: “An Noãn, ngày lễ tình nhân đó, rốt cuộc hai người xảy ra chuyện gì? Sao đột nhiên lại ầm ĩ như vậy? Nói thật lòng nhé, Aaron tốt với cô như vậy, sao cô lại không để ý tới anh ta? Có phải có liên quan tới bé Jim không?”
An Noãn hơi khựng lại, rồi hờ hững nói.
“Không phải.”
“Vậy thì rốt cuộc là vì nguyên nhân gì? Cô nói thật đi, có nguyên nhân thì mới có thể tìm được biện pháp giải quyết, năm nay anh ta cũng đã ba mươi bốn tuổi rồi.”
“A, chính là nguyên nhân này, tôi ngại tuổi tác anh ta quá lớn, có sự khác biệt.” Khóe miệng Hứa Vĩ Thần co rút lại: “Tôi thật sự muốn bóp chết cô!”
“Đừng ầm ĩ nữa, để tôi ngủ một giấc.”
An Noãn nằm xuống, nhắm mắt lại.
Thời gian thật sự trôi qua quá nhanh, thấm thoắt cô đã sống ở Anh bốn năm rồi. Nhắm mắt lại, trong đầu đều là những mảnh nhỏ kỷ niệm, ghép lại thành hồi ức lâu dài.
Thời gian đầu vừa tới Anh, cô mất một tháng mới thích nghi được với khí hậu ở đó. Cũng trong một tháng đó, chuyện quá khứ trong lòng cô dần lắng xuống. Gạt tất cả sang một bên, cô bắt đầu tìm lại sự phấn chấn, hàng ngày đón taxi đi tham quan những kiến trúc lớn của nước Anh, rất nhiều điều trước đây cô chỉ có thể nhìn thấy trên sách vở, bây giờ lại có thể tận mắt nhìn thấy, thậm chí có thể đi vào tận nơi ngắm nghía kĩ càng.
An Noãn biết ở London có một thư viện công, cô đã xem phần giới thiệu về thư viện này trong sách từ lâu. Ngày ấy khi nhìn tận mắt, cô hoàn toàn chấn động trước tính sáng tạo của kiến trúc sư. Đứng bên ngoài thư viện, cô thốt lên những lời tán tụng một cách khoa trương. Vào đó và ở lại đó hơn nửa ngày, An Noãn mới lưu luyến rời khỏi thư viện, cầm máy ảnh tha hồ mà chụp.
Chợt có người vô tình xuất hiện trong ống kính của cô, An Noãn thán phục, đàn ông Anh đều đẹp trai như thế này sao?
Chỉ tiếc là anh chàng kia quá thiếu lễ độ, anh ta sầm mặt đi tới giật lấy máy ảnh trên tay cô, tự ý xóa sạch những tấm hình có dính khuôn mặt của mình vào.
An Noãn vừa định mở miệng quát mắng, anh ta đã dùng tiếng Anh, hỏi với giọng coi thường: “Cô chụp hình thư viện, hay là chụp hình tôi?”
An Noãn nhìn anh ta với vẻ xem thường, nói bằng thứ tiếng Anh què quặt của mình: “Tôi thích công trình kiến trúc này, là chính anh xông vào trước ống kính của tôi, phá hỏng hình chụp của tôi!”
Chàng trai kia nhíu mày, tiếp tục hỏi bằng tiếng Anh: “Vì sao cô thích nó?” An Noãn cố sắp xếp từ ngữ, trả lời: “Khi phong cách kiến trúc xa hoa lộng lẫy rời xa, phong cách kiến trúc bảo vệ môi trường dần dần trở thành thời thượng, kiến trúc sư đã diễn dịch được triết lý bảo vệ môi trường vào công trình kiến trúc. Công trình kiến trúc này không những có giá thành thấp, hơn nữa mang lại cho độc giả cảm giác nhẹ nhàng và dễ chịu, ngồi ở trong đó, người ta có cảm giác như đang ở giữa thiên nhiên. Tuy nhiên, tôi có điều băn khoăn, mái nhà bị cây cỏ bao phủ như vậy có thể bị sập xuống không?”
An Noãn thấy khóe miệng anh ta hơi co rút, sau đó anh ta trả lời cô bằng tiếng phổ thông lưu loát: “Nóc nhà có lớp đệm có tác dụng hút nước, loại lớp đệm hút nước này có thể hấp thu và lọc bỏ nước mưa, hơn nữa còn có chức năng cách nhiệt, giữ ấm, so với nóc nhà truyền thống, tuổi thọ của nó vẫn dài hơn.” An Noãn kinh ngạc, không phải vì sự chuyên nghiệp trong câu trả lời của anh ta, mà là tiếng phổ thông của anh ta.
“Anh là người Trung Quốc?”
Anh ta rất khinh bỉ liếc nhìn cô, đáp: “Mẹ tôi là người Trung Quốc.” Phật nói kiếp trước năm trăm lần ngoái đầu nhìn lại mới đổi được một lần gặp thoáng qua ở kiếp này. An Noãn suy nghĩ, hai lần tình cờ gặp có phải là có duyên phận hay không? Lần thứ hai An Noãn gặp anh ta là trên máy bay từ London tới New York. Có một người đổi ghế ở khoang hạng nhất với ghế ở khoang phổ thông của An Noãn. An Noãn liếc nhìn cô gái xinh đẹp bên cạnh, cũng đại khái hiểu được. Trong lúc chuyển tới khoang hạng nhất, An Noãn đụng phải một người, ban đầu cô không nhận ra anh ta, nhưng dáng vẻ nhướng mày của anh ta khiến cô lập tức nhận ra ngay.