Bên kia, Trương Húc và giám đốc Phan đánh Thường Tử Phi đến mức thoi thóp rồi mới đưa anh ta tới
bệnh viện cấp cứu. Giang Thiên Nhu đang trông nom Nghệ Tuệ, nhận được điện thoại liền vội vàng chạy tới. Phan Bình giải thích với cô: “Cậu Thường tranh cãi với người ta ở Thiên Đường, rồi xảy ra2xung đột tay chân.”
Bác sĩ chẩn đoán Thường Tử Phi bị gãy hai chân. Giang Thiên Nhu thấy chân Thường Tử Phi bó thạch cao, thương xót khóc lóc, vừa khóc vừa oán trách: “Khi không anh lại chạy tới Thiên Đường đánh nhau làm gì? Sao không kiềm chế một chút, để cho mình bị thương như thế này, anh8còn sợ nhà mình chưa đủ chuyện rắc rồi sao?”
Tay Thường Tử Phi vẫn cử động được, anh sờ lên gương mặt của Giang Thiên Nhu, khẽ khàng nói: “Xin lỗi, lại làm em lo lắng rồi.” “Biết em sẽ lo lắng cho anh thì anh cũng đừng liều lĩnh nữa, mẹ nghe nói anh bị thương đang sốt ruột muốn6chết kia kìa!”
Phan Bình khẽ ho khan mấy tiếng, cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người: “Cô Giang, toàn bộ chi phí điều trị cho cậu Thường sẽ do Thiên Đường chúng tôi chi trả, dù sao thì cậu Thường cũng bị thương ở Thiên Đường chúng tôi.” Giang Thiên Nhu tức giận quát lên: “Chúng tôi có tiền, không3cần các người thương hại!” Nói xong, cô ta thấy có điều không bình thường, đưa mắt nhìn kỹ Trương Húc, nhíu chặt đôi mày: “Anh là trợ lý của Mạc Trọng Huy phải không? Sao anh lại ở đây? Chuyện này là Mạc Trọng Huy làm đúng không?” “Cô Giang, cô hiểu lầm rồi, Thiên Đường trực thuộc Mạc thị5chúng tôi, xảy ra chuyện như vậy, tôi thay mặt ngài Mạc đến thăm anh Thường thôi.” Giang Thiên Nhu càng lộ vẻ không tin tưởng, ngày nào Thiên Đường chẳng xảy ra chuyện này, chuyện nọ, hắn có thể “đến thăm” từng người được sao. Càng nghĩ càng sai, Giang Thiến Nhu hừ một tiếng: “Ngài Mạc đã làm, chẳng lẽ không dám thừa nhận? Tôi không tin Giang Thành không có pháp luật, dù sao thì nhà họ Giang chúng tôi cũng có chút địa vị ở Giang Thành này, tôi sẽ nhờ ông tôi phân xử việc này.” Trương Húc toát mồ hôi, xem ra Giang Thiên Nhu thật sự rất yêu Thường Tử Phi. Việc đã đến nước này, Trương Húc cũng không giấu giếm nữa, cười nói: “Cô Giang, mong cô đừng làm ầm ĩ lên, bằng không, người thiệt thòi sẽ là các người đấy.”
Nói xong, Trương Húc liền bỏ đi.
Giang Thiên Nhu tức giận đến mức mặt mày đỏ gay.
Mạc Trọng Huy không tới nằm chen chúc với cô, cả đêm An Noãn ngủ rất ngon. Sáng sớm, cô tỉnh dậy xuống lầu ăn sáng. Dạo này thức ăn cho bữa sáng rất phong phú và đa dạng, món nào An Noãn cũng muốn ăn. Trương Húc hầu như bận bịu ở bên ngoài suốt đêm, Mạc Trọng Huy giao cho cậu ta nhiệm vụ quan trọng.
An Noãn thấy Trương Húc vội vã chạy tới phòng gym tìm Mạc Trọng Huy, cô nói với anh ta, nhưng hình như anh ta không nghe.
“Ngài Mạc, tôi đã tra ra là ai gửi tin nhắn đó rồi.” Anh ta ghé tại Mạc Trọng Huy, khẽ nói một cái tên, sau đó mắt hắn hơi nheo lại. An Noãn ngồi ăn sáng một mình, chợt nghe thấy bên ngoài có người la hét. “Mạc Trọng Huy, anh ra đây cho tôi! Anh là đồ ác độc, coi sinh mạng của người khác là một trò đùa!”
Giọng nói kia hơi quen quen, chỉ là đối phương đang hét to đến lạc giọng cho nên cô cũng không nhận ra là ai.
An Noãn đang định đi ra ngoài xem thử, rốt cuộc Mạc Trọng Huy đã đắc tội với ai mà khiến người ta dám tới tận nhà làm ầm ĩ lên thế này, cô nghĩ, chẳng lẽ Mạc Trọng Huy lại gây ra món nợ phong lưu với cô gái nào rồi.
“Cô An, cô đừng đi ra, để ngài Mạc ra giải quyết đi.” Người giúp việc càng khuyên nhủ, An Noãn càng tò mò, cô đi ra ngoài, nhìn thấy Giang Thiến Nhu.
Vừa nhìn thấy An Noãn, Giang Thiến Nhu càng kích động: “An Noãn, cô là đồ ti tiện! Tất cả đều do cô làm hại! Cô đã hại nhà họ Thường thê thảm như vậy rồi, còn bản thân thì ở chỗ này hưởng thụ vinh hoa phú quý! Đồ hèn hạ!”
An Noãn cau mày, nín nhịn khuyên nhủ: “Giang Thiên Nhu, cô về đi, có chuyện gì, hôm khác chúng ta sẽ nói chuyện.”
Nếu Mạc Trọng Huy xuống tới nơi, chắc chắn Giang Thiên Nhu sẽ khó sống. “Đuổi tôi à? Đâu có dễ dàng như vậy! Ngày hôm nay tôi tìm tới nói chuyện phải trái với Mạc Trọng Huy đây! Hắn cho người đánh chồng tôi gãy cả hai chân rồi! Chúng tôi đều đã nhận thua rồi, vì sao hắn vẫn không buông tha chúng tôi? Bây giờ nhà họ Thường còn chưa đủ thảm hay sao? Phải như thế nào hắn mới chịu buông tha cho chúng tôi đây?”
An Noãn càng nhíu chặt mày lại. Lúc này Mạc Trọng Huy đã mặc xong quần áo đi ra, nhìn thấy Giang Thiến Nhu, hắn cũng biết đại khái chuyện gì rồi. Hắn bước tới vỗ nhẹ vào vai An Noãn: “Em vào nhà trước đi.” An Noãn hất mạnh tay hắn ra, trừng mắt nhìn hắn, tức giận quát to: “Tôi cũng muốn nghe xem anh giải thích thế nào đây!”.
“Mạc Trọng Huy, anh nói đi, rốt cuộc phải như thế nào anh mới chịu buông tha cho chúng tôi? Trước kia Thường Tử Phi mù mắt mới đi thích cùng người với anh, bây giờ anh ấy đã không còn yêu An Noãn nữa, trong lòng anh ấy bây giờ chỉ có tôi, anh còn muốn sao nữa?”.
Mạc Trọng Huy đưa mắt ra hiệu cho Trương Húc, Trương Húc vội bước tới trấn an Giang Thiến Nhu.
Vòng tay mạnh mẽ của Mạc Trọng Huy ôm choàng lấy An Noãn, nửa bể nữa kéo cô vào trong biệt thự.
An Noãn liên tục giãy dụa muốn thoát ra. Vào tới nhà, hắn mới buông lỏng tay. “Mạc Trọng Huy, rốt cuộc anh đã làm gì Thường Tử Phi? Tập đoàn Phi Vũ đã phá sản, mẹ anh ấy nhập viện, anh ấy đã thảm lắm rồi, sao anh còn có thể ra tay độc ác như vậy?”
Mạc Trọng Huy ngồi trên sofa, châm biếm nói: “Thì ra em cũng biết không ít chuyện, ngay cả chuyện mẹ người ta nằm viện, em cũng biết rõ.”
An Noãn vô trán: “Anh đừng đánh trống lảng, nói cho tôi biết, anh đánh Thường Tử Phi bị thương thành ra thế nào rồi? Anh đã làm gì anh ấy?”
Mạc Trọng Huy hơi nheo mắt, hừ một tiếng, lạnh lùng nói: “Quan tâm hắn như vậy, tự em đi thăm hắn đi!”
“Được, giờ tôi sẽ đến bệnh viện thăm anh ấy.”
An Noãn tức giận xoay người định đi.
Giọng nói lạnh lẽo của Mạc Trọng Huy vang lên sau lưng cô: “Em có bản lĩnh thì bước ra khỏi cửa, anh sẽ cho hắn chết ngay trong bệnh viện!”
Trong lúc nhất thời, An Noãn cảm thấy sống lưng ớn lạnh, quỷ Sa-tăng rốt cuộc vẫn là quỷ Sa-tăng, sao cô lại có thể mong chờ vào việc hắn trở nên thiện lương được chứ?
An Noãn lao tới đánh túi bụi vào người Mạc Trọng Huy, thấy vậy, mấy cô giúp việc ở gần đó đều ngây người. Mạc Trọng Huy để mặc cho An Noãn trút giận, hai tay ôm lấy thắt lưng của cô, đề phòng cô quá kích động mà ngã xuống.
Làm ầm ĩ xong, An Noãn mệt rũ rượi, bị Mạc Trọng Huy ấn xuống sofa. “Nói cho tôi biết, anh đã làm gì Thường Tử Phi?”
Giọng An Noãn đột nhiên bình tĩnh lại.
Trấn an Giang Thiên Nhu xong, Trương Húc bước vào, nghe được An Noãn hỏi như vậy thì vội trả lời: “Cô An, là thế này, cậu Thường uống rượu ở Thiên Đường, xảy ra tranh chấp với người ta, rồi bị người ta đánh gãy chân.”
“Trợ lý Trương, nói sự thật cho cô ấy nghe.”
Mạc Trọng Huy bỏ lại một câu rồi xoay người đi lên lầu.
Trương Húc vuốt vuốt cái trán đẫm mồ hôi, có vẻ rất khó xử.
“Cô An, thật ra là thế này, ngài Mạc muốn biết ngày hôm đó cô và Thường Tử Phi đã làm gì ở nhà của anh ta, kết quả là Thường Tử Phi cố ý nói nhiều câu kích động ngài Mạc. Anh ta nói hai người không những lên giường, mà còn... mà còn làm rất sung sướng!”
An Noãn đỏ mặt, Trương Húc cũng hơi ngắc ngứ.
“Thường Tử Phi còn nói... mỗi lần... mỗi lần cô... làm chuyện kia... với ngài Mạc, trong lòng của cô đều là hình bóng của Thường Tử Phi. Cô cũng biết tính tình của ngài Mạc rồi đấy, hễ việc gì liên quan tới cô đều vô cùng dễ tức giận. Thế nhưng ngài Mạc tuyệt đối không ra tay, là tôi và giám đốc Phan đánh anh ta.”