Hai người họ yên ổn ăn xong bữa ăn này, An Noãn giống như những cô gái bình thường khác ôm lấy một bó hoa tươi, cánh tay dài của Mạc Trọng Huy ôm chặt lấy cô, người ngoài nhìn vào đều thấy đây
là cảnh tượng làm người ta ngưỡng mộ biết bao, thậm chí An Noãn còn nghe thấy các cô gái đi ngang qua hờn giận bạn trai của mình, “Anh xem hoa của người ta đẹp chưa kìa! Hoa tươi còn đọng lại những giọt nước, nhìn hoa2anh tặng em xem, sắp héo khô cả rồi.”
Mạc Trọng Huy hỏi cô có muốn xem phim không thì An Noãn từ chối, lười biếng nói, “Về nhà đi, tôi hơi mệt rồi.”
Lái xe trở về biệt thự, An Noãn không xuống xe ngay mà hỏi một câu như trêu đùa hắn, “Hoa tươi, dây chuyền, nhà hàng Pháp. Mạc Trọng Huy, tối hôm nay còn có món quà gì khác nữa không?” An Noãn hơi ngừng lại rồi tiếp tục nói, “Hoa hồng xanh này có phải là loại hoa8Hà Tư Nghiên thích nhất không? Mạc Trọng Huy, hôm nay tôi diễn thế nào, có phải cực giống Hà Tư Nghiên dịu dàng hiền thục khiến người ta yêu mến không? Chỉ đáng tiếc khuôn mặt này của tôi không thể biến thành cô ấy được, nếu không thì mọi chuyện đã trở nên hoàn hảo rồi.”
đi tiếp tục nói, “Hoa hồng phải cực giống Hà Thành thành cô ấy được,
Mạc Trọng Huy nhất thời sững người.
An Noãn xuống xe, tàn nhẫn đập bó hoa xuống đất rồi chạy về6biệt thự.
Mạc Trọng Huy ngồi trên xe, nhìn thấy có hành động nhanh gọn giải quyết trong chốc lát, ngón tay ấn mạnh vào huyệt thái dương. Hắn biết cô vẫn luôn muốn sống một của sống của người bình thường, hắn cũng đang rất cố gắng làm giống như những cặp đôi bình thường, cùng cô hẹn hò, hắn chỉ muốn có vậy thôi. Mạc Trọng Huy ngồi trên xe rất lâu, đợi cho lòng mình bình tĩnh lại, hắn mới xuống xe. Hiện giờ, bất kể hắn làm điều3gì, đối tốt với cô như thế nào, An Noãn đều không đón nhận. Lúc này An Noãn bên cạnh hắn chỉ như một cái xác không hồn, không có trái tim, không có tình cảm, không có sự ấm áp.
Lên lầu, hắn thấy An Noãn đã tắm rửa xong, đang ngồi trước gương trang điểm.
Theo thói quen, hắn bước tới lau tóc cho cô, An Noãn cũng không phản kháng. Cô ngoan ngoãn ngồi đó, ánh mắt trong gương mông lung đờ đẫn, cũng không biết trong lòng cô đang5nghĩ gì.
Hắn lau tóc xong cho cô, thấy An Noãn đang lơ đãng mân mê sợi dây chuyền trong hộp.
“Để anh đeo cho em nhé.” An Noãn từ chối: “Tôi không thích đeo vật gì nặng, khó chịu lắm!”.
An Noãn lại bỏ sợi dây chuyền vào hộp, nhét vào ngăn kéo. Bên cạnh sợi dây chuyền là hộp nhẫn, cũng nằm yên trong đó.
Nếu không phải vì giúp Thường Tử Phi thì An Noãn cũng sẽ không đụng vào nó.
Hắn tặng cô vật gì, cô luôn thấy vô vị. Mỗi lần hắn đưa cho cô đồ trang sức quý giá, hàng hiệu, cô đều tiện tay ném vào đâu đó, cho tới bây giờ cũng không dùng tới.
“An Noãn, em cứ nhất định phải chà đạp lên thành ý của anh như vậy sao?”
Mạc Trọng Huy hỏi, giọng tràn ngập đau thương. An Noãn lạnh lùng mỉm cười, khẽ đáp: “Tôi nhận, chỉ có điều tôi không thích thôi.”
“Vậy em thích cái gì, anh mua cho em?”
An Noãn xoay người lại, đối diện với hắn, nghiêm túc nói: “Nếu như anh thật sự muốn tặng quà cho tôi thì hãy trả lại tôi chiếc đồng hồ mà năm đó tôi tặng anh nhân lễ đính hôn của chúng ta đi.” Mạc Trọng Huy lập tức cau mày lại, nhàn nhạt nói: “Đó là đồng hồ nam, em cũng không đeo được. Anh có thể tặng em một chiếc đồng hồ nữ cùng kiểu.” “Tôi không cần, tôi chỉ muốn chiếc đồng hồ của anh thôi.” An Noãn vẫn khăng khăng. Mạc Trọng Huy không chút lay chuyển, kiên quyết nói: “Chiếc đó thì không được!” “Vậy thì thôi, tôi cũng không cần cái gì cả.”
An Noãn đẩy hắn ra, đi thẳng tới bên giường.
Mạc Trọng Huy theo sát phía sau cô, dường như có trăm ngàn lời muốn nói với cô, nhưng khi đối diện với cô, hắn lại cảm thấy rất nhiều cầu giải thích đều không thể nói nên lời.
“Còn việc gì nữa không? Nếu hết rồi thì tôi đi ngủ đây.”
Mạc Trọng Huy ngồi lên giường, hơi mím môi, nghiêm trang nói: “Hoa hồng xanh mà anh tặng cho em không phải là loại hoa mà Hà Tư Nghiên thích. Ở trong lòng anh, An Noãn chính là An Noãn, không liên quan tới bất cứ ai khác.”
“Vậy Hà Tư Nghiên thích hoa gì?”
“Hoa tường vi trắng.” Hắn trả lời như một phản xạ có điều kiện, nói xong liền thấy vẻ mặt châm biếm của An Noãn. “Chà, nhớ kĩ thật đó! Đúng là không thể quên được mà!”
Mạc Trọng Huy cảm thấy hơi bực mình, không kìm lòng được, hơi cao giọng: “An Noãn, sao em cứ phải so đo với một người đã chết làm gì hả? Hà Tư Nghiên đã chết rồi! Anh thừa nhận anh từng yêu cô ấy, nhưng đó đã là chuyện quá khứ, bây giờ người anh yêu là em, là chính em!”
“Tôi không muốn nghe! Mạc Trọng Huy, anh đừng nói với tôi những chuyện này, sẽ chỉ làm tôi càng khinh thường anh hơn thôi!”
Mạc Trọng Huy xoa xoa điểm giữa đôi mày buốt nhói, giọng nặng trĩu hỏi cô: “An Noãn, anh... anh phải làm như thế nào thì em mới tin lời anh đây?”
“Rất đơn giản, nếu như anh thật sự muốn chứng minh là anh yêu tôi thì hãy thả tôi ra! Thật sự yêu thương một người, không phải là giữ lấy họ, mà là buông tay. Mạc Trọng Huy, anh có thể làm được không?”
“Không làm được!” Hắn nhấn mạnh từng chữ một. “Trừ việc này ra, tất cả những chuyện khác anh đều có thể làm cho em.”
An Noãn nằm xuống, trùm chăn kín đầu, không buồn phản ứng lại với hắn nữa. Mạc Trọng Huy cau mày ngồi một hồi, khẽ thở dài, rồi xoay người đi vào phòng tắm.
***
Từ hôm cãi nhau với Giang Thiên Nhu, Thường Tử Phi liền biến mất khỏi thế giới của cô ta. Trong lòng cô ta vẫn nuôi chút hy vọng mong manh, ngày hôm nay đột nhiên anh trở về, cô ta liền hạ mình, bước tới dỗ ngọt anh.
“Tử Phi, anh về rồi? Anh muốn ăn gì? Em làm cho anh món cá mà anh thích nhất nhé?”
Thường Tử Phi dừng bước, nhìn vào mắt cô ta, nghiêm túc nói: “Anh tới thu dọn vài thứ.”
Sau khi hai người kết hôn, thời gian Thường Tử Phi ở nơi này rất ít, đồ đạc của anh cũng không nhiều, chỉ một lát là anh đã dọn xong.
Giang Thiến Nhu kích động chạy tới ôm lấy thắt lưng anh, nhất quyết không chịu buông.
“Thường Tử Phi, anh có ý gì đây? Anh muốn dọn đi đâu?”
Thường Tử Phi cương quyết gỡ tay cô ta ra, hờ hững nói: “Em yên tâm, chỉ cần một ngày chưa ly hôn với em, anh sẽ không bao giờ phản bội em. Anh chỉ tạm thời dọn tới phòng làm việc ở một thời gian, gần đây hạng mục quá nhiều, ở phòng làm việc cho tiện.”
“Phòng làm việc làm sao có thể ở được chứ? Thường Tử Phi, anh đừng mượn cớ như vậy. Em thừa nhận là hôm đó lời lẽ của em không tốt, thái độ không tốt, em nhận sai, em thừa nhận tất cả! Anh đừng giận em nữa, đừng dọn ra ngoài, có được không?” Thường Tử Phi vỗ nhẹ lên vai cô ta, có phần ân hận nói: “Xin lỗi vì đã làm lỡ cả thời thanh xuân tươi đẹp nhất của em, anh sẽ tìm cách bù đắp cho em.”
“Anh làm sao có thể bù đắp được cho em? Thường Tử Phi, anh định bù đắp cho em như thế nào? Anh đã không cần em nữa thì còn bù đắp thế nào được chứ?”
Giang Thiên Nhu nhóc nức nở, ngã quỵ xuống.
“Thường Tử Phi, em đã cho anh tất cả những gì em có, vì sao anh lại có thể đối xử với em như vậy? Cho dù là anh chỉ thương hại em, chỉ cần anh ở bên em là được, em sẽ không để tâm đâu!”
Thường Tử Phi hít sâu một hơi, cố kìm lòng, xách hành lý đi ra ngoài.
Anh lấy hết mọi thứ của mình trong chung cư đi, không chừa lại thứ gì, ngay cả khăn mặt, bàn chải đánh răng cũng vậy, quyết không để cô ta nhớ tới mình nữa.
Giang Thiên Nhu khóc lóc hai ngày trong nhà, sau hai ngày đó, người gầy sọp đi, cô ta vẫn ngồi trên giường tự hỏi, rốt cuộc mình thua kém An Noãn chỗ nào, vì sao Thường Tử Phi lại có thể nhẫn tâm như vậy? Mặc dù không đẹp bằng An Noãn, nhưng gia thế của cô ta tốt hơn An Noãn rất nhiều, mà điều quan trọng nhất là cô ta rất yêu Thường Tử Phi.