An Noãn vỗ nhẹ vai cô, cười nói, “Em về nhà nghỉ ngơi đi, hôm nay chị cho em nghỉ phép.” II “Cái này là nghỉ phép được trả lương phải không?” An Noãn nghiêm túc gật đầu..
“Vậy thì được, em thật sự muốn về nhà2nghỉ ngơi. Buổi tối những người khác ra về rồi, một mình chị nhớ chú ý an toàn nhé, nếu thấy cần thiết thì bảo ngài Mạc đến với chị.”
An Noãn nghe đến hai chữ “ngài Mạc” thì nét mặt liền lộ vẻ không vui. Lương8Mộ Tinh là người có thể nhìn sắc mặt mà đoán ý người khác, cô thử dò hỏi, “Sao vậy? Chị cãi nhau với ngài Mạc à?” “Không có, em về trước đi.”
An Noãn không quên chia sẻ tâm trạng và suy nghĩ của mình với6người khác, cho dù là người đã rất quen thuộc với mình. Bạn bè là bạn bè, cũng không phải là bạn thân, càng không phải là tri kỷ. Lương Mộ Tinh bĩu môi, cảm thấy hơi thất vọng rồi cũng rời đi.
An Noãn đợi mãi3ở tiệm cà phê đến chín giờ, lúc này bên phía biệt thự đã gọi cho cô mấy cuộc điện thoại, người làm gọi đến bảo cô về ăn cơm, tài xế gọi đến hỏi cô có cần đến đón không. Cuối cùng trợ lý Trương5lại đích thân gọi đến hỏi khi nào thì cô về nhà.
“Trợ lý Trương, xin các người đừng có ai gọi cho tôi nữa được không? Tôi giải quyết xong việc của mình rồi tự khắc sẽ về.”
An Noãn cúp điện thoại, bầu không khí trong biệt thự liền âm u nặng nề, một đám người dường như không dám dùng sức thở ra nữa, từng người một cẩn thận tỉ mỉ quan sát sắc mặt của Mạc Trọng Huy.
Mạc Trọng Huy ngồi yên lặng được mười phút, ngay sau đó liền cầm chìa khóa xe đi ra ngoài.
Đúng chín giờ, Thường Tử Phi đến tiệm cà phê, cái tên này đến cũng đúng giờ thật, nhìn thấy An Noãn, anh hơi kinh ngạc, lại làm như không bận tâm mà bước vào trong, tìm một chỗ ngồi xuống, trực tiếp gọi cà phê, “Một ly capuchino.” “Xin lỗi, không còn bán nữa, tiệm chúng tôi phải đóng cửa rồi.”
“Vậy tôi uống rượu.”
Anh thật sự mang theo rượu tới. An Noãn bị chọc tức, bước qua giành lấy rượu của anh, không nể mặt hừ nói, “Thường Tử Phi, có phải anh để ý cô phục vụ Tiểu Tinh của tiệm chúng tôi rồi không mà tối nào cũng đến đến trêu chọc cô ấy vậy hả?” Thường Tử Phi cau mày hừ nói, “Tôi nhìn trúng bà chủ ở đây, trước giờ vẫn luôn muốn chọc ghẹo cô ấy.” An Noãn khẽ thở dài, không nói đùa nữa, “Thường Tử Phi, anh đừng làm loạn nữa, muộn như thế này rồi anh còn đến đây làm gì?”
“Anh không gặp được em, còn không cho phép anh nhìn vật nhớ người sao?” Thường Tử Phi nói xong khui bình rượu ra, coi rượu như nước mà ngẩng đầu lên nốc vào.
An Noãn nhanh chóng giành lấy rượu của anh, “Thường Tử Phi, anh đừng có phát điên nữa! Chúng ta đã kết thúc từ lâu rồi, anh còn muốn như thế nào nữa?” “Anh không muốn thể nào cả, chỉ là anh quá nhớ em, nhớ đến mức đêm nào cũng không ngủ được, đến nơi này uống một chút rượu là anh có thể ngủ ngon một giấc rồi.” Thường Tử Phi giành lại chai rượu, ừng ực uống vào. “Anh cứ uống rượu kiểu này, không sợ uống đến chết luôn sao?” An Noãn lại giành lấy chai rượu, trong lúc hai người giành qua giành lại chai rượu rơi xuống đất, phát ra âm thanh chói tai.
Lúc này cả hai đều yên tĩnh lại, An Noãn thở dài không phát ra tiếng rồi thành khẩn yêu cầu anh, “Thường Tử Phi, anh buông tha cho em đi được không? Cứ yên ổn bình an mà sống cuộc sống của anh, Giang Thiên Nhu cũng rất tốt.”
“Anh lấy cô ấy là vì công ty và tài sản của nhà họ Giang, anh muốn có một ngày anh có thể đủ sức, trở nên lớn mạnh để có thể đánh bại Mạc Trọng Huy, muốn có một ngày anh có thể đủ sức bảo vệ cho em, không để phải em chịu bất cứ tổn thương nào. Ông cụ Giang có lẽ đã phát hiện ra mục đích và tham vọng của anh, ông ấy không để cho anh bước chân vào công ty nhà họ Giang. Nếu đã như vậy, anh cưới cô ấy còn có ý nghĩa gì nữa?”
An Noãn đau thấu lòng, cô không ngờ rằng một Thường Tử Phi từ nhỏ đã cùng cô lớn lên lại là một người ích kỷ, chỉ nghĩ đến lợi ích của bản thân mình như vậy. “Thường Tử Phi, anh khiến em quá thất vọng rồi, em không ngờ được anh lại là một người gian trá xảo quyệt đến thế! Anh đã không phải là Thường Tử Phi mà em quen biết nữa rồi.” “Nhưng em vẫn là An Noãn mà anh yêu. Cho dù em có trở thành người thế nào thì anh cũng không thể quên được em. Khoảng thời gian trước anh gặp phải khó khăn, em không hề có một cầu an ủi anh, nhưng anh vẫn yêu em, yêu đến ngay cả bản thân anh cũng cảm thấy mình đã trở thành một kẻ điên. Làm sao bây giờ, anh chỉ yêu em thôi, em có thể cho anh một chút tình yêu của em được không?”
Lần đầu tiên An Noãn thấy một người đàn ông rơi nước mắt trước mặt cô, nói không cảm động là giả, nhưng cô biết đây không phải là tình yêu mà chỉ là đau lòng mà thôi.
“Thường Tử Phi, đừng như vậy.” Cô đưa tay ra lau nước mắt cho anh, Thường Tử Phi đột nhiên ôm chầm lấy hồng cô, khuôn mặt chôn vào trước bụng cô.
“An Noãn, cho anh ôm em một chút, chỉ một chút thôi.”
Lúc Mạc Trọng Huy đến nơi thì nhìn thấy cảnh tượng ấm áp này. Hai tay hắn nắm chặt lại thành nắm đấm, đôi mắt đỏ lên, bước nhanh hai ba bước đến trước mặt họ, vung một đấm lên đầu Thường Tử Phi.
An Noãn bị dọa nhảy dựng, thấy Mạc Trọng Huy còn muốn đánh tiếp, cô nhanh chóng bước qua chắn trước mặt Thường Tử Phi, nắm đấm của hắn dừng lại trong không trung, ngay trước mắt cô.
“Tránh ra!”
Hai chữ lạnh bằng đã hoàn toàn lộ rõ cơn tức giận của hắn.
“Mạc Trọng Huy, tôi không cho phép anh làm hại tới anh ấy.”
“An Noãn, anh có thể dung túng cho tính khí của em, không có nghĩa là có thể nhẫn nhịn việc em dây dưa với người đàn ông khác. Tránh ra! Chết tiệt, anh muốn đánh nó từ lâu rồi.”
An Noãn không chút sợ sệt mà đứng chắn trước mặt Thường Tử Phi, lạnh lùng nói, “Anh muốn đánh thì đánh tôi đi, là do tôi nhớ mãi không quên được anh ấy.”
Bàn tay Mạc Trọng Huy nắm thành nắm đấm, kìm nén đến mức cả người run lên.
Thường Tử Phi gần như không dám tin vào tại mình nữa, quay người An Noãn lại kích động hỏi, “Noãn Noãn, em nói lại một lần nữa, em vẫn còn yêu anh có đúng không? Anh biết em vẫn còn yêu anh mà.”
An Noãn cau mày, “Thường Tử Phi, anh đi trước đi, đi mau đi, có việc gì hôm khác chúng ta lại nói.”
“Không, hôm nay ba người chúng ta đều ở đây, em nói cho rõ đi, anh và anh ta, rốt cuộc trong lòng em có ai?” Đúng là hết chuyện để nói rồi sao, An Noãn trừng mắt nhìn Thường Tử Phi, “Thường Tử Phi, anh đi đi, em xin anh, anh đi đi!” “Không, anh không đi, muốn đi thì em đi với anh.” An Noãn không dám để anh nói nữa, cô biết sức chịu đựng của Mạc Trọng Huy có hạn, bây giờ Thường Tử Phi đã chạm đến giới hạn đó của hắn rồi. Cô bước qua nắm lấy tay Mạc Trọng Huy, kéo hắn rời đi, bất chấp việc Thường Tử Phi ở đằng sau bọn họ khan giọng hét lớn, “Noãn Noãn, em không thể đi với hắn, em là của anh!” Bước ra khỏi tiệm cà phê, rời khỏi Bách Nhạc, cơn giận của Mạc Trọng Huy dường như vẫn chưa tiêu tan.
An Noãn hừ lạnh nói, “Sao nào, chẳng lẽ anh cũng muốn đánh tôi một trận sao?” Mạc Trọng Huy liền như phát điện, nâng mặt cô trong hai lòng bàn tay, hung hăng cắn lên đó, dường như muốn cắn nát môi cô.
“Anh làm gì vậy? Điên rồi hả?” An Noãn giãy giụa đẩy hắn ra. “Con mẹ nó, anh thật sự muốn làm em ngay trên con đường lớn này, để cho tất cả mọi người đều biết em là người phụ nữ của anh.”
Ban đêm ở Giang Thành thường rất yên tĩnh, vào lúc này, trên đường không còn bao nhiêu người. Mạc Trọng Huy hét lên như vậy, tốp năm tốp ba những người qua đường đều nhìn về phía họ khiến An Noãn cảm thấy không còn chút mặt mũi nào nữa.
Cô nhỏ giọng mắng, “Mạc Trọng Huy, anh bị điên sao? Anh không sợ mất mặt nhưng tôi thì sợ.”