An Noãn phát hiện lúc Mạc Trọng Huy không có ở đây, cô lại thấy rất tự do, muốn làm gì thì làm, Mạc
Trọng Huy vừa trở về, cô liền bị tước mất tự do của con người rồi, làm cái gì cũng đều bị ràng buộc. Mạc Trọng Huy sáng sớm đã đến Thiên Đường, Phan Bình đã đứng chờ ở trước cửa phòng VIP từ sớm. Ông ta nơm nớp lo sợ đi theo phía sau Mạc Trọng Huy và Trương Húc, cẩn thận dè dặt bước vào phòng.2Mạc Trọng Huy vừa ngồi xuống, Phan Bình đã chủ động nhận tội, “Ngài Mạc, lần này là do tôi sai, không thể xử lý chuyện tình cảm cá nhân, ảnh hưởng đến mọi việc trong Thiên Đường, tổn hại đến hình ảnh của Thiên Đường. Mọi chuyện tôi đã xử lý ổn thỏa rồi, tin tức cũng không bị lộ ra ngoài.” Trợ lý Trương hừ lạnh, “Giám đốc Phan, hình như ông nghĩ nhầm rồi, ngài Mạc không hề hứng thú với chuyện tình cảm cá nhân của ông.”
Phan8Bình giật mình ngớ ra, nhất thời vẫn chưa hiểu được có chuyện gì.
“Giám đốc Phan, ông ăn gan hùm mật gấu rồi sao, đến máu của cô An mà ông cũng dám rút? Có phải ông muốn nếm thử cảm giác được rút cạn máu trên người không?”
Phan Bình cũng là một người thông minh, lập tức hiểu được mấu chốt của vấn đề. Ông ta nhanh chóng nói, “Ngài Mạc, xin ngài hãy tha cho tôi, bởi vì thời gian cấp bách, chúng tôi phải đưa La Hiểu Yến6đến bệnh viện gần nhất, mà đúng lúc đó bệnh viện này lại thiếu nhóm máu AB mà tôi lại là nhóm máu O. Tôi biết nhóm máu AB có thể tiếp nhận bất kỳ nhóm máu nào, nhưng bác sĩ nói do bị mất máu quá nhiều, đề nghị chúng tôi rút cùng nhóm máu với bệnh nhân, mà trùng hợp cô An lại thuộc nhóm máu AB, tôi có khuyên cỡ nào cũng không khuyên được cô ấy.” “Nói như vậy vẫn là lỗi của An Noãn?” Mạc Trọng3Huy cau mày, giọng điệu áp bức.
Giám đốc Phan bị dọa quỳ thụp xuống, “Không dám, tôi không dám nói như vậy, xin ngài Mạc xử phạt!” Mạc Trọng Huy đứng thẳng dậy tóm lấy áo ông ta, tàn nhẫn gằn từng câu từng chữ, “Phan Bình, ông nghe cho kỹ đây, cho dù La Hiểu Yến có mất máu quá nhiều mà chết tại chỗ cũng chẳng sao cả, nhưng mà ông dám rút của An Noãn dù chỉ một giọt máu thôi tôi cũng không thể tha cho ông5được!”.
Nói xong hắn không hề nể tình mà đạp một cước xuống, đầu Phan Bình bị đập xuống đất. “Có điều chuyện đã xảy ra rồi, tôi cũng không truy cứu nữa, ông tiếp tục làm cho tốt vai trò giám đốc của ông, nhưng có một chuyện ông buộc phải nghe lời tôi.”
Phan Bình bò dậy liền nói, “Ngài Mạc, mời ngài nói, tôi nhất định sẽ làm theo mọi lời của ngài!” Trương Húc nói thay cho Mạc Trọng Huy, “Ngài Mạc mong ông sẽ ly hôn với vợ, cưới La Hiểu Yến.” Phan Bình hoàn toàn chết đứng, khổ sở cầu xin, “Ngài Mạc, xin ngài giơ cao đánh khẽ, tôi không thể ly hôn với vợ được.” “Chúng tôi biết, vợ ông có quen biết với người trong Chính phủ. Ông yên tâm, ngài Mạc sẽ giúp ông giải quyết mọi chuyện.” “Không được, tôi không thể ly hôn với vợ!” Phan Bình vô cùng kích động, “Trong lúc tôi gặp khó khăn nhất, vợ tôi là người đã giúp tôi, không hề rời bỏ tôi, tôi không thể vứt bỏ cô ấy trong lúc đã ăn nên làm ra được.”
Trương Húc khó chịu nói, “Giám đốc Phan, ông nói đùa rồi, ở bên ngoài ông có biết bao nhiêu cô gái, tôi còn không biết sao.”
Nét mặt Phan Bình không nén được giận dữ, cúi đầu nói, “Đúng là tôi chơi đùa với rất nhiều phụ nữ ở bên ngoài, nhưng mà trong lòng tôi trước giờ vẫn không hề vượt quá giới hạn. Vợ tôi sinh con dưỡng cái cho tôi, tôi tuyệt đối không thể bỏ rơi cô ấy, không thể để cho con tôi mất mẹ. Ngài Mạc, xin ngài hiểu cho, tôi sẽ không chọc đến La Hiểu Yến nữa!”
“Giám đốc Phan, trước đây không phải là tôi chưa nhắc nhở ông, La Hiểu Yến là bạn của cô An, chọc phải có ta sẽ khiến cô An khó chịu, cũng đồng nghĩa với việc làm kẻ thù của ngài Mạc. Lần này La Hiểu Yến vì ông tự sát không thành, nói không chừng còn có lần sau, ông cũng không thể khiến cô An cứ khổ sở theo cô ta được chứ? Cưới La Hiểu Yến rồi, ông cũng có thể để cho vợ ông làm người tình của ông, biết đâu vì thế mà tình cảm của hai người lại càng sâu đậm hơn thì sao?”
Trương Húc nói xong, Phan Bình vẫn đang dập đầu với Mạc Trọng Huy.
“Ngài Mạc, xin ngài đừng làm vậy, tôi thật sự không muốn ly hôn với vợ tôi!” “Giám đốc Phan, lá gan của ông càng ngày càng lớn rồi, còn dám chống đối ngay trước mặt ngài Mạc, ông không muốn sống nữa sao?” Phan Bình mấp máy khóe miệng, vẫn còn muốn cầu xin, thấy sắc mặt Mạc Trọng Huy càng lúc càng trở nên u ám, ông ta không dám nói gì nữa. “Phan Bình, ông nên biết điểm dừng, đừng ép tôi làm ra chuyện tuyệt tình hơn.”
Mạc Trọng Huy lạnh lùng nói xong liền đi thẳng ra khỏi phòng chuyên dụng.
Trương Húc vỗ nhẹ lên vai Phan Bình, an ủi nói, “Phụ nữ mà không phải như nhau cả sao, giám đốc Phan nghĩ thoáng một chút, tuyệt đối đừng làm chuyện ngu ngốc. La Hiểu Yến dành rất nhiều tình cảm cho ông, cưới cô ta về nhà cũng rất tốt mà, những chuyện như sinh con dưỡng cái cô ta cũng sẽ nguyện ý giúp ông.”
“Không, không giống nhau đâu, La Hiểu Yến là một người phụ nữ biến thái!” Trương Húc nhịn không được phì cười, “Biến thái, đó cũng là do tự ông chọn lựa. Vợ ông dịu dàng hiền thục, con nhà quyền quý thì sao? Không phải ông vẫn phản bội vợ mình đấy sao? Được rồi, đừng lằng nhằng nữa, chọc giận ngài Mạc rồi hậu quả ông không gánh nổi đầu, ông đã khiến ngài ấy quá thất vọng rồi.”
Buổi trưa Mạc Trọng Huy chạy về nhà ăn cơm cùng An Noãn, người làm báo cho hắn biết, An Noãn đã ăn xong bữa trưa rồi lên lầu rồi, tâm trạng cô không được tốt lắm.
Mạc Trọng Huy lên lầu, nhìn thấy An Noãn đang ngồi ngoài ban công đọc sách, dường như cô rất thích sách về lĩnh vực thiết kế kiến trúc, lần nào cũng thấy cô có thể ngồi một mình xem những cuốn sách đó đến say
mê, ngay cả khi hắn bước đến sau lưng cô, cô cũng không hề phát hiện. “Ăn cơm rồi sao?” Hắn cong ngón tay lại, gõ nhẹ lên đầu cô. Lúc này An Noãn mới để sách xuống, vươn vai một cái.
“Sao không nghỉ ngơi cho khỏe, lúc nào đọc sách chẳng được.”
An Noãn không bận tâm nói, “Anh đừng có coi tôi là người bệnh nữa được không? Không phải chỉ rút một ít máu thôi sao, anh tự đi hỏi bác sĩ Thẩm đi, hiến máu cũ tạo máu mới có tác dụng lưu thông máu, đây là chuyện có lợi không hại.”
Mạc Trọng Huy bất đắc dĩ thở dài, “Hiến máu là chuyện tốt, nhưng chuyện này không thích hợp với em, cơ thể em vốn đã yếu ớt, còn rất nhiều máu như vậy, em tự soi gương xem sắc mặt em tệ đến thế nào.”
An Noãn không hề chịu thua bước đến trước gương soi, coi thường lời của hắn nói, “Đâu có, đã ăn nhiều thức ăn bổ máu như vậy, sắc mặt hồng hào lắm mà. Mạc Trọng Huy, là do anh chuyện bé mà xé ra to thôi.”
“Được rồi, anh không muốn tranh cãi với em về chuyện này nữa, xuống lầu ăn cơm thôi.” Hắn rất tự nhiên ôm lấy cô, cùng đi xuống lầu. Lại là một bàn đầy những món bổ máu, An Noãn thấy mình sắp nôn cả ra rồi, nhưng vẫn cố ép mình ăn thật nhiều. Sức khỏe là của chính mình, trong lòng cô hiểu rõ.
“Mạc Trọng Huy, chiều nay tôi muốn ra ngoài một chuyến.” An Noãn nói như không có gì quan trọng lắm.
“Không được, ở nhà nghỉ ngơi.”
Thái độ của Mạc Trọng Huy vô cùng cứng rắn. An Noãn hơi giận, buông cái thìa xuống, bực dọc nói, “Vậy thì anh đi ra nước ngoài nghỉ phép đi, tôi ghét phải nhìn thấy anh.” Mạc Trọng Huy cau mày, thế nhưng lại chịu nhường cô, “Em muốn đi đâu anh đưa em đi.” “Tôi muốn đến quán cà phê, ở đó nói chuyện tán gẫu với mọi người thú vị hơn. Ngồi một mình ở nhà chán lắm.”
Mạc Trọng Huy nghĩ đi nghĩ lại, nhàn nhạt nói, “Chiều nay anh rảnh, anh với em tới Bách Nhạc mua sắm, đổi mùa rồi, em cũng nên mua thêm vài bộ quần áo mới.” An Noãn bĩu môi, “Quần áo của tôi đã đủ nhiều rồi, cứ cách một khoảng thời gian lại có người chuyên phụ trách mang quần áo đến nhà, toàn bộ đều là những mẫu mới nhất của quý”