“Cô La, cô tĩnh dưỡng cho tốt, ngài Mạc còn có nhiều việc phải xử lý nên không làm phiền cô
nghỉ ngơi nữa.” Từ lúc vào đến lúc đi, Mạc Trọng Huy vẫn không nhìn đến An Noãn một cái, Trương Húc dường như trở thành người phát ngôn của hắn. La Hiểu Yến2thấy bọn họ sắp rời đi liền nói, “Ngài Mạc, đêm qua An Noãn đã cho tôi 500 ml máu, đến bây giờ vẫn chưa nghỉ ngơi, anh đưa nó về đi, sắc mặt của nó không được tốt lắm.” Đến bây giờ Mạc Trọng Huy mới hờ hững nhìn cô một cái, chỉ8vừa mới nhìn qua thôi chân mày hắn đã cau lại.
Trương Húc lại là một người rất hiểu ý, cậu ta nghe vậy liền bước đến cạnh An Noãn, “Cô An, xin cô hãy đi cùng chúng tôi đi, ngài Mạc đặc biệt đến đón cô, chúng tôi đi thẳng từ sân bay tới6đây đấy.”
Trương Húc quả thực không dám nhớ lại, lúc nhận được tin La Hiểu Yến náo loạn đòi tự sát ở Thiên Đường, ngài Mạc vẫn vô cùng bình tĩnh, nhưng lúc nghe đến tin An Noãn đã hiến đến 500 ml máu, ngài ấy liền đùng đùng nổi giận. Từ trước đến3giờ ngài ấy chưa từng tức giận đến như vậy, nếu như lúc đó Phan Bình có ở đó, chắc bây giờ đã có thể thấy xác của ông ta rồi.
Lúc rời đi, Trương Húc bước đến trước mặt Phan Bình, thấp giọng nói một câu, “Ngày mai ngài Mạc muốn gặp ông.” An5Noãn đi theo bọn họ rời khỏi bệnh viện, trợ lý Trường chạy đi lấy xe, Mạc Trọng Huy đi phía trước, An Noãn không đuổi kịp bước chân của hắn, cô bị bỏ lại tít phía sau. An Noãn cúi đầu bước đi, đột nhiên lại đâm sầm vào ngực hắn, không biết Mạc Trọng Huy đã dừng lại đợi cô từ lúc nào.
An Noãn xoa cái trán, nhỏ giọng nói một câu, “Đầu hơi bị choáng.” Ngay sau đó, cánh tay dài của Mạc Trọng Huy đã kéo cô vào lòng.
Trợ lý Trương lái xe vừa êm vừa vững làm cho An Noãn ngồi phía sau vì mệt mỏi mà muốn thiếp đi, cuối cùng lại ngủ say trên đùi Mạc Trọng Huy. Cô cũng không biết mình làm sao về được đến nhà, lúc mở mắt ra thấy mình ở nằm trên giường, quần áo trên người cũng đã được thay ra, ngoài cửa sổ sắc trời đã tối, Mạc Trọng Huy ngồi bên đầu giường, ánh mắt không hề dời đi mà luôn nhìn chăm chú vào cô.
“Đói bụng không? Có muốn ăn gì không?” Mạc Trọng Huy ôm An Noãn xuống lầu, người làm đã sớm chuẩn bị sẵn thức ăn. An Noãn nhìn thấy các món mà họ chuẩn bị thì đầu cô muốn quay mòng mòng, tất cả đều là canh bổ máu, nào là gà tiềm thuốc bắc, canh sườn táo đỏ đương quy, canh đu đủ ngân nhĩ, canh giò heo đậu nành nấm tuyết... còn có các món cháo vô cùng phong phú như là cháo đậu đen bổ máu, cháo yến mạch dưỡng da bổ máu...
“Không đến mức vậy chứ, không phải chỉ là rút một ít máu thôi sao, cũng chẳng phải đang ở cữ.” Mạc Trọng Huy đã giúp cô múc xong bát cháo, cầm lấy một cái thìa tự tay đút cho cô.
An Noãn bĩu môi, “Để tôi tự xúc, tôi không phải người bệnh.” Sau đó Mạc Trọng Huy bắt cô ăn rất nhiều. An Noãn còn nhờ người đóng gói lại thêm một phần, định đem qua cho La Hiểu Yến thì Mạc Trọng Huy lại không cho phép cô ra khỏi cửa mà bảo Trương Húc đem đi.
Lúc trước Mạc Trọng Huy đem theo một cục tức bỏ đi, qua một khoảng thời gian dài như vậy, cơn giận hẳn cũng đã nguôi ngoai.
Bọn họ giống như đã thỏa thuận với nhau, không có ai nhắc đến chuyện đó nữa. An Noãn ăn xong bữa ăn này, ở dưới lầu chơi một lát, thấy mệt nên Mạc Trọng Huy đưa cô trở về phòng. An Noãn muốn tắm rửa, vậy mà Mạc Trọng Huy cũng muốn đi với cô.
Đã lâu không ở chung, An Noãn cảm thấy rất ngượng ngùng.
“Tôi tự tắm, anh tự tắm một mình đi, đừng có đi theo tôi nữa.” Mạc Trọng Huy không chịu, nhỏ nhẹ nói, “Anh sợ em ngất xỉu trong nhà tắm.” “Tôi đâu có yếu ớt như anh nghĩ, yên tâm đi, không phải chỉ có 500 ml máu thôi sao, có rút thêm của tôi 200
ml nữa cũng được.” Cuối cùng Mạc Trọng Huy đành phải để một mình cô vào nhà tắm. Cô tắm rửa qua loa mấy cái rồi đi ra ngoài, không ngờ Mạc Trọng Huy vẫn đứng ở ngoài cửa phòng tắm chờ cô, trong tay đang cầm một cái khăn lông khô ráo. “Sao anh còn chưa đi tắm?”
“Vẫn đang đợi em.” Hắn ôm cô ngồi lên ghế, nhẹ nhàng cẩn thận lau tóc cho cô.
Có trời mới biết hắn nhớ cô biết bao, nhớ đến dáng vẻ của cô, nhớ đến mùi hương trên người cô. Sau khi chuyện của tập đoàn Phi Vũ được giải quyết, hắn ôm cục tức chạy ra nước ngoài nghỉ ngơi, thời gian đó An Noãn không hề gọi một cú điện thoại nào cho hắn, như thế việc hắn biến mất đối với cô mà nói chẳng có một chút ảnh hưởng nào.
Hắn cũng không biết có thể giận dỗi được bao lâu, mãi cho đến khi nghe nói cô đã rút 500 ml máu, hắn tức giận đến mức muốn đi giết người, lúc đó hắn mới phát hiện đối với những việc liên quan đến cô, hắn không thể chịu đựng được bất cứ đả kích nào, hắn vẫn luôn giận chính bản thân mình.
Lúc ở bệnh viện nhìn thấy cô, cô yếu ớt nói đầu cô bị choáng, vào giây phút đó, mọi sự tức giận đều tan biến, chỉ còn lại cơn đau trong lòng cùng sự khó chịu. Lúc đó hắn mới biết mình nhớ cô nhiều bao nhiêu. “Mạc Trọng Huy, khoảng thời gian này anh đã đi đâu?” Hắn ngẩn ra trả lời cô, “Ra nước ngoài nghỉ phép.” “Xa xỉ thật! Tôi còn tưởng anh vẫn luôn ở Giang Thành, chỉ đang lẩn tránh tôi chứ.” Hắn lầm bầm, “Anh không có nhàm chán như vậy.”
“Tôi thấy anh còn nhàm chán hơn tôi nghĩ, sao mà anh thích lau tóc tôi quá vậy, chơi rất vui sao?” Hắn cười, lần đầu tiên An Noãn thấy hắn cười thật đến vậy, nụ cười xuất phát từ đáy lòng. Tóc An Noãn được sấy khô, cô nằm trên giường, tuy rằng ban ngày đã ngủ rất nhiều rồi, nhưng cô vẫn cảm thấy chưa đủ, bây giờ lại mệt mỏi muốn ngủ tiếp.
Mạc Trọng Huy vẫn ngồi trên giường nhìn cô, An Noãn không hiểu hỏi, “Anh không đi tắm rồi đi ngủ sao?” “Anh ngồi đây một chút rồi tắm, trông em ngủ trước đã.”
An Noãn bĩu môi, quay người lại, không bao lâu sau cô đã ngủ say. Mạc Trọng Huy không phải không muốn ôm cô ngủ mà là không dám, bây giờ hắn chỉ sợ đụng đến cô một chút thôi là mình sẽ có phản ứng, thậm chí ngay cả nhìn cũng không dám nhìn cô lâu. Ngày hôm sau khi An Noãn tỉnh lại phát hiện Mạc Trọng Huy không có ở đó, chỗ trống bên cạnh cũng không có dấu vết đã có người ngủ, tối qua hắn không ngủ ở đây.
An Noãn nghĩ có lẽ hắn vẫn còn hơi giận, thật không ngờ một người đàn ông lớn đầu thế rồi còn nhỏ nhen đến thế, coi như cô đã được mở mang kiến thức rồi.
An Noãn rửa mặt xong đi xuống lầu, người làm lập tức tiến lên đón cô, “Cô An, ngài Mạc đã dặn dò rồi, bữa sáng đã chuẩn bị xong, cô mau đến ăn đi.”
“Anh ta đi đâu rồi?”
“Vừa sáng sớm ngài ấy đã ra ngoài rồi, nghe nói là có việc cần xử lý.” An Noãn cũng không nghĩ nhiều, đi đến phòng ăn, lại là mấy món cháo, mấy món canh bổ máu, còn có loại thuốc bắc mà cô ghét nhất.
“Đây là những loại thuốc bắc bổ máu mà bác sĩ Thẩm mới sáng sớm đã mang qua cho cô, ngài Mạc đã dặn đi dặn lại là nhất định phải nói cô uống hết, nếu không ngài ấy sẽ hỏi tội chúng tôi.”
Mạc Trọng Huy đúng là kiểu người chỉ biết đe dọa người khác. An Noãn rất hợp tác ăn hết cháo uống hết thuốc, dường như không chứa thứ gì cả. Người làm thấy cô phối hợp như vậy, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm. “Cô An, ngài Mạc còn nói, bảo cô ở nhà nghỉ ngơi một tuần, một tuần này cô không được phép ra khỏi nhà.”
“Vậy không được, tôi muốn ra ngoài, cả ngày ở mãi trong nhà không buồn bực chết mới lạ.”
Người làm vẻ mặt khó xử, “Cô An, vậy cô đợi ngài Mạc trở về rồi thuyết phục ngài ấy để cô ra ngoài đi, cô đừng làm khó chúng tôi.”
“Khi nào Mạc Trọng Huy về?” “Ngài Mạc nói sẽ trở về ăn trưa cùng cô.”
“Vậy được, tôi chờ anh ta về.”