“Ừ tốt quá!”
An Noãn mỉm cười đáp lại một câu. Cho tới lúc này, cô mới thực sự chấp nhận hiện thực.
“Noãn Noãn, đã lâu không thấy Thường tổng của em rồi nha. Không phải cậu ta đã vứt bỏ em rồi đó chứ?
An Noãn mỉm cười, giải thích: “Anh ấy đi công tác ngoài tỉnh rồi, phải một tuần mới về”
“Thảo nào, chỉ còn tưởng khi theo đuổi thì quấn quýt không rời, vừa tán được em thì không quý trọng nữa chứ!”
An Noãn không kìm lòng được, thanh minh thay cho Thường Tử Phi: “Chị Ngải Lợi, anh ấy không phải là người như vậy!”
“Chà chà, em còn chưa gả cho cậu ta, đã sốt ruột biện bạch cho cậu ta như vậy rồi, sau này mà lấy cậu ta, chắc sẽ coi cậu ta là ông trời mất! Thường Tử Phi quả thật có con mắt tinh đời, thật có phúc. Ai mà cưới được Noãn Noãn của chúng ta, là phúc của người đó”
Nghe câu nói hết sức quen thuộc kia, An Noãn chỉ cảm thấy trong lòng rất khó chịu. Năm đó, cô luôn thích ôm cổ Mạc Trọng Huy, hết lần này tới lần khác ghé vào bên tai hắn thủ thỉ:
“Anh nhìn em xem, dung mạo xinh đẹp không nói, lại còn tốt bụng, độ lượng. Ai cưới được em là phúc khí của người đó đó... Anh yêu này, anh mau mau mà cưới em về đi, kẻo em thay lòng đổi dạ bây giờ?
Sau đó, Mạc Trọng Huy cũng thực sự làm như lời cô nói. Nhưng... trong lễ đính hôn của hai người, hắn lại cho cô một “ngạc nhiên bất ngờ”.
Chìm đắm trong hồi ức đau xót, cô không phát hiện Hà Tư Kỳ đang đi giày cao gót tiến về phía mình, khóe môi nhếch lên, nở một nụ cười khinh bỉ.
“Chà chà, vẫn còn đứng làm việc ca cuối cùng a? Thực sự là chuyên nghiệp à nha. Các người không biết là trước tối nay, gian hàng này phải đóng cửa sao?”
Không nhịn được trước dáng vẻ vênh váo tự đắc của cô ta, Lâm Mạn trả lời: “Tổng giám đốc Bách Nhạc vừa đích thân tới báo tin, nói sẽ không đóng gian hàng của chúng tôi”
Trong nháy mắt, vẻ tươi cười trên mặt Hà Tư Kỳ lập tức biến mất, cất giọng lạnh như bằng: “Cô nói thật chứ?”
Lâm Mạn nhẹ nhàng đáp lại: “Làm sao tôi dám nói dối cô Hà chứ? Không tin cô có thể tự đi hỏi”
Khuôn mặt xinh đẹp của Hà Tư Kỳ trở nên méo mó khó coi, hai tay nắm lại thành nắm đấm, giậm mạnh giầy cao gót, lộp cộp rời đi.
Hà Tư Kỳ chạy một mạch tới Mạc Thị. Cô gái ở quầy lễ tân cho cô ta biết, Mặc Trọng Huy không có ở công ty. Cô ta tức giận xông thẳng vào phòng làm việc của giám đốc, kết quả là Mạc Trọng Huy thực sự không ở đó. Hà Tư Kỳ gọi điện thoại liên tục không biết bao nhiêu lần, đầu bên kia cũng không ai bắt máy.
Hà Tư Kỳ ngồi trên ghế sofa chờ tới hai giờ sáng, bên ngoài biệt thự mới vang lên tiếng động cơ xe hơi.
Mạc Trọng Huy đi vào biệt thự, nhìn thấy Hà Tư Kỳ im lặng ngồi trên sofa, trong lòng hắn chợt dâng lên một cảm giác buồn bã.
“Sao còn chưa ngủ? Thức chờ anh sao?”
Hà Tu Ky lau nước mắt, giọng nghẹn ngào, nói nhỏ: “Đúng vậy, chờ từ hừng đông cho tới tối, rồi chờ từ tối tới khuya. Em còn tưởng là cả đời này anh sẽ không về nữa kia”
“Nói vớ vẩn gì vậy, anh có việc gấp phải ra ngoài làm việc, chưa kịp báo cho em thôi.”
“Chưa kịp báo cho em?”
Hà Tư Kỳ mỉm cười tự giễu: “Chẳng phải từ trước đến nay, anh đi đâu cũng không bao giờ cho em biết sao? Muốn đi thì đi, muốn về thì về. Mạc Trọng Huy, ở trong lòng anh, rốt cuộc em là cái thứ gì? Cái bóng ư? Hay là vật thay the?”
Mạc Trọng Huy hơi nhíu mày, bước tới nắm lấy vai cô ta, nhỏ giọng dỗ dành: “Anh biết em tức giận vì chuyện của hàng Tri Thu. Anh có chỗ khó xử của anh. Gần đây anh vừa ý một khu đất, cần Lương Trạch Minh gật đầu ký tên, bởi vậy hắn đến cầu xin anh, anh đành phải cho hắn chút thể diện. Bây giờ dù sao hắn cũng là Bí thư Giang Thành, rất nhiều việc đều cần hắn giúp đỡ.”
“Thật sự là vì liên quan tới Lương Trạch Minh sao?”
Rõ ràng Hà Tư Kỳ không tin, nước mắt lưng tròng.
Mạc Trọng Huy cười, lắc đầu: “Còn không phải sao? Em nghĩ anh làm vậy là vì An Noãn? Cô bé ngốc, ba năm trước anh đã vì em đối xử với cô ta như vậy rồi. Ba năm sau, cô ta có thể thay đổi được cái gì chứ? Đừng nghĩ ngợi lung tung nữa. Ngày mai có một buổi bán đấu giá đá quý, anh dẫn em đi xem. Em vừa ý món nào, anh sẽ mua tặng cho em”
Hà Tư Kỳ hừ một tiếng: “Anh cho là sau mỗi lần chọc em tức giận, anh tặng đá quý cho em là em sẽ tha thứ cho anh sao?”
Mặc dù nói như vậy, nhưng vẻ mặt Hà Tư Kỳ đã dịu đi.
Mạc Trọng Huy nhíu mày, hỏi: “Vậy em muốn cái gì? Tất cả anh đều mua cho em”
Hà Tư Kỳ buồn bực hừ một tiếng, tức giận nói: “Rốt cuộc anh vẫn cho rằng có thể dùng vật chất để làm em hài lòng, nhưng thật ra, điều em thật sự mong muốn, đó là tình cảm của anh, được ở gần bên anh. Em muốn ngày nào anh cũng ở bên em. Em muốn anh nghe máy mỗi lần em gọi điện”
“Được, anh sẽ cố gắng hết sức dành thời gian cho em”
Lúc này Hà Tư Kỳ mới thỏa mãn ngả vào lòng Mạc Trọng Huy.
An Noãn đang ngủ say thì một loạt tiếng gõ cửa đánh thức cô dậy. Cô cầm lấy điện thoại di động liếc nhìn, đã ba giờ sáng. La Hiểu Yến có chìa khóa, hẳn là không chạy tới gõ cửa vào giờ này.
Nghĩ vậy, An Noãn sợ hãi rúc người vào chắn. Lúc này chuông điện thoại di động lại vang lên. Thấy trên màn hình điện thoại hiện ra mấy chữ Thường Tử Phi, cô như người chết đuối vớ được cọng rơm, lập tức nhấn phím nhận cuộc gọi, nghẹn ngào khẽ nói: “Có người gõ cửa dưới nhà, em sợ quá!”
Bên kia lại khẽ cười thành tiếng: “Cô bé ngốc, mở cửa ra đi, là anh!”
An Noãn mở cửa ra. Người đứng bên ngoài quả thật là Thường Tử Phi.
Cô đang định quát mắng, Thương Tử Phi đã ôm chặt lấy cố. Trong chớp mắt, tất cả oán giận đều tiêu tan.
“Bé ngốc, muộn thế này rồi, không phải anh thì còn có thể là ai chứ? Tuy nhiên em rất có tinh thần cảnh giác, đáng khen đó!”
An Noãn đánh lên lưng anh ta hai cái, mắng: “Muộn thế này rồi còn chạy tới, làm em sợ muốn chết!”
Thường Tử Phi lại kéo cô vào lòng, kể tại cô thì thầm bằng giọng nói trầm ấm: “Vừa xuống máy bay là anh chạy tới đây rồi. Vốn muốn đợi tới sáng, nhưng đợi mấy tiếng đồng hồ dưới lầu, thực sự anh không chịu nổi nữa rồi. Bé cưng, anh rất nhớ em, nhớ nhiều lắm.”
Trong một đêm đông lạnh lẽo, lời nói của Thường Tử Phi khiến lòng cô ấm áp. Bên cạnh còn có một người yêu thương cô sâu đậm đến thế, khiến cô cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
“Cô bé, nói cho anh biết, cả tuần này em có nhớ anh không?”
An Noãn lảng tránh câu hỏi, leo lên giường, chui vào chăn.
“Ngày mai em còn phải đi làm, anh cứ tự nhiên”
Thường Tử Phi cũng không tức giận ngồi xuống mép giường của cô.
Cô nhạy cảm hỏi: “Anh muốn làm cái gì?”
Anh vuốt ve gò má cô, cười nói:
“Đừng căng thẳng, anh không làm gì em đâu. Cứ yên tâm ngủ đi, anh ngồi đây ngắm em”
“Điền thật đấy!”
An Noãn “xì” một tiếng, không thèm quan tâm đến Thường Tử Phi nữa.
Cô nhắm mắt lại, bàn tay to lớn của Thường Tử Phi vẫn đặt trên gương mặt cô, nong nóng, ấm áp. Trước kia, ba cũng thích ngồi ở đầu giường cô, kể chuyện cho cô nghe. Cô luôn thích ôm bàn tay to của ông mà ngủ. Dường như chỉ có như vậy, cô mới có thể yên tâm đi vào giấc ngủ.
Nhìn khuôn mặt đang say ngủ của An Noãn, Thường Tử Phi hết sức thỏa mãn. Anh cũng không nhớ rõ là mình yêu cô đã bao nhiêu năm, bây giờ rốt cuộc cô ấy mới thuộc về anh, nhưng loại cảm giác đó vẫn không chân thực lắm. Chỉ có ngắm nhìn cô như thế này, anh mới dám khẳng định, cô là của mình.
An Noãn ngủ thẳng một giấc tới sáng. Tỉnh dậy, cô nhìn thấy bóng dáng cao to của Thường Tử Phi đang lăng xăng trong bếp, chảo trong nổi tỏa mùi thơm thoang thoảng.