“Chú Thường, chú yên tâm, cho dù thế nào cháu cũng sẽ giúp chú gom đủ tiền, cho cháu một chút thời gian có được không?”
“Noãn Noãn...” Thường Bách mở miệng mà giọng ông lạc cả2đi. “Chú Thường, chú đừng xa cách cháu như vậy, chú trở về đợi tin tốt của cháu có được không?” Lúc Thường Bách rời đi, còn nắm chặt lấy tay cô nói, “Noãn Noãn, chú8có lỗi với Bí thư An, có lỗi với cháu!”
“Chú Thường, chú đừng nói những lời này nữa, bây giờ quan trọng nhất là Tử Phi bình an, những chuyện khác đều không quan trọng.”
Tiễn Thường6Bách đi, An Noãn bình tĩnh lại mới phát hiện vừa rồi mình đã hứa hẹn những gì. Cô nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay, chẳng lẽ lại phải bán nó đi, nếu vậy chắc chắn3Mạc Trọng Huy sẽ chặt cô thành tám khúc.
Lương Mộ Tinh thấy cô ngồi một mình ngây ngốc, bước qua bắt chuyện với cô, nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương trên ngón tay cô, không giấu5nổi kinh ngạc cảm thán, “Chị An Noãn, chiếc nhẫn kim cương này to thật, chắc đắt lắm nhỉ, là ngài Mạc tặng cho chị sao?” An Noãn thờ ơ gật đầu, vẫn quyết định gọi điện thoại cho Phù Thu. Phù Thu nói với cô là đang ở Bách Nhạc nên An Noãn nhanh chóng chạy qua tìm cô ta. Đây cũng là lần đầu tiên Phù Thu nhìn thấy chiếc nhẫn của cô, cô ta nhịn không được oán giận nói, “Chỉ vì chiếc nhẫn này mà suýt chút nữa chị bị Lương Trạch Minh mắng chết đấy, cả đời này của chị cũng sẽ không làm chuyện ngu ngốc như vậy lần nữa đầu, bị Mạc Trọng Huy xem như con khỉ mà chơi đùa.”
An Noãn bĩu môi không dám mở miệng nữa. “An Noãn, thực ra Mạc Trọng Huy thật lòng đối xử tốt với em, anh ta biết rõ em bán chiếc nhẫn để giúp cho Thường Tử Phi, mà còn âm thầm cho người mua lại chiếc nhẫn. Lúc Lương Trạch Minh nói với chị, chị thật sự vô cùng bất ngờ, cũng rất cảm động. Nếu như có người thương chị như vậy, cả đời này của chị cũng coi như đáng sống rồi. Chị biết em không quên được những tổn thương mà anh ta đã gây ra cho em, nhưng mà em cũng đừng làm ra chuyện quá đáng như vậy, trái tim của một người chỉ có một, tan vỡ rồi thì không thể lành lại được đâu.”
“Chị Phù Thu, em thiếu tiền.”
Phù Thu vừa nghe cô nói liền nhảy cẫng lên, “An Noãn, không phải em lại định giúp Thường Tử Phi đó chứ? Em điên rồi sao, em có bao nhiêu tiền cho anh ta đắp vào cái hố này chứ? Mạc Trọng Huy có thể chịu đựng một lần, còn có thể chịu đựng lần thứ hai sao, em đừng có tự rước họa vào thân nữa!”
“Chú Thường tới tìm em, thấy ông ấy buồn như vậy, em không nỡ lòng.” Phù Thu buồn bực muốn chết, nhịn không được hừ nói, “Nhà họ Thường đúng là nham hiểm thật, sao em lại không nghĩ xem bọn họ đã từng làm gì với em? Noãn Noãn, em đừng có ngốc nghếch nữa, cho dù em cho họ mượn nhiều tiền hơn nữa, bà mẹ không biết lý lẽ đó của Thường Tử Phi cũng sẽ không nói được lời nào tốt đẹp đâu. Nói không chừng còn châm biếm em lấy tiền ở đâu không rõ nguồn gốc nữa đấy.”
“Em không phải vì dì Nghê, em là vì chú Thường và Thường Tử Phi, bọn họ vẫn luôn đối tốt với em.” Phù Thu kìm lòng không được, buồn bực rên lên, “Thường Tử Phi mà đối tốt với em, cậu ta còn có thể cưới Giang Thiến Nhu sao? Cái tên Thường Tử Phi chết tiệt đó cũng chỉ có cái đức hạnh này thôi, thấy tiền thì mở to mắt, thấy lợi ích liền quên mất tình nghĩa. Loại người như vậy em còn giúp cậu ta, đổi lại là chị thì chị chỉ đạp cho cậu ta một phát cũng coi như là nhân từ với bọn họ lắm rồi!” “Chị Phù Thu, chị có tiền cho em mượn không?”
“Chị có, nhưng chị không cho được, cũng không dám cho, Mạc Trọng Huy sẽ giết chị mất.” Phù Thu nghiêm túc nhắc nhở cô, “Noãn Noãn, lần này em chỉ có thể thuyết phục Mạc Trọng Huy, khiến anh ta cam tâm tình nguyện cho bỏ tiền ra, nếu không cho dù em có mượn được ai đi nữa em cũng sẽ làm hại người đó đấy.”
Lời của Phù Thu vẫn còn vang vọng bên tai cô hồi lâu, sau đó có nghĩ đi nghĩ lại lại cảm thấy rất có lý, nhưng mà chính cô cũng không dám mở lời. Lần trước Mạc Trọng Huy đã hết sức nhẫn nhịn, nếu lần này gom lại bộc phát một lần thì ai mà có thể gánh được hậu quả này.
An Noãn không về thắng nhà mà đi chợ một chuyển, mua rất nhiều nguyên liệu để làm món mà Mạc Trọng Huy thích ăn.