Mạc Trong Huy lau sạch người rồi thay quần áo cho cô xong, Thẩm Cầm Phong mới mang hộp thuốc đi lên.
“Cậu Mạc, xem ra vết thương trên người của cô An rất có thể là do bị xe đâm”
Trong mắt Mạc Trọng Huy bùng lên ngọn lửa giận, Trương Húc nhìn thấy như vậy liền nói, “Tôi đi điều tra ngay.”
“Cô An mất máu quá nhiều, cộng thêm tình trạng quá kích động dẫn đến suy kiệt trong thời gian ngắn. Truyền chất dinh dưỡng vào rồi để cô ấy nghỉ ngơi, cô ấy sẽ nhanh2chóng tỉnh lại thôi. Tôi đã khử trùng vết thương rồi, nhớ thay thuốc hàng ngày, tốt nhất gần đây nên ăn món thanh đạm một chút, nếu không sẽ dễ để lại sẹo. Còn nữa, tối nay ngủ phải chú ý xem có bị sốt không, nếu như bị sốt thì cho cô ấy uống thuốc hạ sốt, tiến hành hạ sốt vật lý.” “Hôm nay anh ở lại đây đi, có chuyện gì tôi có thể tìm anh luôn.”
Giọng nói lạnh lùng của Mạc Trọng Huy như một cơn ác mộng, Thẩm Cầm Phong cũng8mắc bệnh sạch sẽ của cung Xử Nữ, sao có thể tùy tiện qua đêm ở đây được. Nhưng mà Mạc Trọng Huy mở lời rồi, anh ta không dám nói từ “không”. Hết cách, Thẩm Cầm Phong đành phải ngủ lại trên ghế sofa ở phòng khách.
Tối hôm đó, Mạc Trọng Huy vẫn luôn túc trực ở đầu giường của An Noãn, không hề ngủ, tay luôn để lên trán cô, sợ rằng cô sẽ bị sốt. An Noãn không biết đã nằm mơ thấy gì mà đột nhiên đau lòng khóc ra tiếng. Mạc Trọng6Huy xót xa ôm lấy cô vào lòng, lúc ấy cô mới bình tĩnh trở lại, chìm sâu vào giấc ngủ.
Hai người ở trong tư thế này đến tận sáng.
Lúc Thẩm Cầm Phong lên lầu xem tình hình thế nào thì liền ngẩn người ra, “Cậu, cậu cứ ôm cô ấy như vậy ngủ cả đêm sao?” Quá vĩ đại rồi, cứ bất động ôm như thế đến mức cánh tay cũng cứng đơ lại.
“Cậu Mạc, cậu để cô ấy xuống đi, không sao đâu.”
Mạc Trọng Huy vẫn không nhúc nhích. Thẩm Cầm Phong ho khan vài3tiếng, nói, “Cậu Mạc, cậu đặt cô ấy xuống trước đi, để tôi kiểm tra vết thương cho cô ấy.”
Lúc này Mạc Trọng Huy mới đặt cô xuống, cẩn thận đến nỗi khiến Thẩm Cầm Phong phải tặc lưỡi.
Đây còn là ngài Mạc hô mưa gọi gió ở Giang Thành đầy sao? Thật khiến người ta bất ngờ. “Cậu Mạc, tôi đã thay thuốc cho cô ấy rồi, tối nay thay thêm lần nữa.” Mạc Trọng Huy nhìn An Noãn đang ngủ say, nhíu mày hỏi, “Sao cô ấy vẫn chưa tỉnh lại?”
“Chắc là do mệt quá,5cần phải nghỉ ngơi, cậu yên tâm đi, cô An không sao đâu.”
Có sự bảo đảm của Thẩm Cầm Phong, Mạc Trọng Huy cũng yên tâm hơn. Trương Húc bận rộn cả ngày cuối cùng cũng tìm được người gây chuyện, cậu ta đến báo cáo với Mạc Trọng Huy, nhìn thấy ánh mắt giận dữ của Mạc Trọng Huy.
“Ngài Mạc, tôi đã dẫn anh ta đến Thiên Đường rồi, phải xử lý thế nào đây?”
Mạc Trọng Huy lạnh lùng dặn Thẩm Cầm Phong, “Anh trông chừng chỗ này một chút, lát nữa tôi quay lại.” Thẩm Cầm Phong bất lực gật đầu, có cảm giác có người sắp gặp họa rồi. Trương Húc không ngờ ngài Mạc lại muốn đích thân đến xử lý người này, bỗng thấy lo thay cho người kia. Người gây chuyện bị trói chặt ở trong phòng của Phan Bình. Khi thấy Mạc Trọng Huy đi vào, Phan Bình liền nịnh hót, “Ngài Mạc, cần xử lý ra sao ngài nói một câu, còn đầu cứ để chúng tôi làm.”
Mạc Trọng Huy không quan tâm tới ông ta, đi thẳng đến trước mặt người gây chuyện, lạnh lùng hỏi, “Anh đâm phải người ta rồi bỏ đi hả?”
Người đó vốn không quen biết Mạc Trọng Huy, chỉ biết khí chất của hắn rất lớn mạnh, hơn nữa có người gọi hắn là ngài Mạc, anh ta nín thở, hi vọng người này không phải ngài Mạc trong truyền thuyết. Anh ta vội vàng giải thích, “Không liên quan đến tôi, tôi lái xe vững lắm, là cô ta đột nhiên xông ra đụng phải tôi, tôi thấy cô ta không bị thương gì nên mới bỏ đi thôi.”
Trương Húc xen giữa nói, “Chuyện vốn không phải vậy, là anh không nhìn đường mà đâm vào, có cần tôi cho anh xem băng ghi hình không?”
Người gây chuyện nghe vậy thì liền vội vàng thừa nhận, “Tôi sai rồi sai rồi, tôi sợ phải trả tiền thuốc men nên mới bỏ đi thôi, anh biết bây giờ bệnh viện đắt cỡ nào, kiểm tra bình thường thôi cũng phải mấy nghìn rồi, lại còn tiền bồi bổ thuốc men này nọ, tôi không trả nổi.”
Anh ta chưa nói xong thì Mạc Trọng Huy đã đá anh ta một cái, khiến anh ta lăn lóc giữa nhà. Trương Húc và Phan Bình nín thở. Những cảnh kiểu như thế này bọn họ đều thấy nhiều rồi, nhưng số lần mà Mạc Trọng Huy đích thân ra tay thì rất ít. Đầu của người gây chuyện bị đập xuống sàn nhà, kêu đau ầm ĩ, van xin, “Anh à, tôi biết lỗi rồi, cho dù phải bồi thường bao nhiêu tôi cũng trả mà, anh tha cho tôi đi!”
Mạc Trọng Huy chỉ cần nghĩ đến vết thương trên đùi của An Noãn liền muốn đá chết người ở trước mặt.
Mỗi ngày hắn đụng vào cô, mạnh tay chút cũng khiến cô đau, nên cả tuần nay đều không dám chạm vào cô. Vậy mà gã đàn ông đáng chết này lại lái xe đâm vào cô, còn chảy máu nhiều như vậy nữa, có lẽ trên chiếc chân trắng nõn nà của cô sẽ bị để lại sẹo rồi. Hắn lại đạp thêm một cái, khiến người kia kêu la ầm ĩ.
***
Thẩm Cầm Phong là người lương thiện, anh ta luôn cầu nguyện An Noãn tỉnh lại. Có lẽ ông trời đã nghe được ước nguyện của anh ta, lúc này anh ta bỗng nghe thấy giọng nói khàn khàn của An Noãn cất lên: “Nước, nước.” Thẩm Cầm Phong giật mình, liền rót nước rồi đút cho cô. “Bà cô của tôi ơi, cuối cùng cô cũng tỉnh lại rồi, bây giờ chỉ có cô mới cứu được mạng cho anh ta thôi, cô mau gọi điện cho cậu Mạc đi.” An Noãn nghi hoặc nhìn vào người đàn ông trước mặt, không biết anh ta đang nói gì.
“Trời ơi, cô nghe tôi nói...” Thẩm Cẩm Phong kể cho cô nghe hết đầu đuôi câu chuyện, cuối cùng An Noãn cũng đã hiểu, vội vàng nói, “Đưa điện thoại cho tôi.” Thẩm Cẩm Phong cũng không có thời gian tìm điện thoại của An Noãn, liền đưa điện thoại của mình cho cô.
Bên kia, Trương Húc cầm lấy điện thoại của Mạc Trọng Huy nơm nớp lo sợ nói, “Ngài Mạc, là bác sĩ Thẩm gọi đến.”
Mạc Trọng Huy thu hồi lại ánh mắt muốn giết người của mình lại, vội vàng cầm lấy điện thoại, bấm vào nút nghe, nóng lòng hỏi, “Thẩm Cầm Phong, có phải cô ấy tỉnh rồi không?”
Một giọng nói yếu ớt ở đầu dây bên kia vang lên, “Mạc Trọng Huy, là tôi.” “An Noãn, em không sao chứ? Cơ thể cảm thấy thế nào rồi? Đùi còn đau không?” Trương Húc và Phan Bình thấy giọng điệu bỗng trở nên nhẹ nhàng của Mạc Trọng Liền liền nhún vai. “Mạc Trọng Huy, anh về đây, tôi có chuyện muốn nói với anh.”
“Được, anh sẽ về ngay.”
Sau khi gác máy, Mạc Trọng Huy chưa kịp dặn dò lại Trương Húc và Phan Bình thì đã lập tức rời khỏi đó.
Phan Bình chỉ cảm thấy đau đầu, giờ tên kia vẫn còn ở đây, ông ta lại không biết phải giải quyết thế nào, chỉ còn cách cầu cứu Trương Húc, “Trợ lý Trương, người này giải quyết thế nào đây? Ngài Mạc không căn dặn gì lại cả!”
“Để vậy trước đi, có gì ngài Mạc sẽ đích thân nói rõ”
“Được được được, vậy tôi để anh ta ở đây chờ ngài Mạc dặn dò.”
Trước khi Trương Húc đi lại lạnh nhạt nhắc nhở một câu, “La Hiểu Yến là bạn tốt của cô An, vì ông mà tình bạn của cô ta và cô An đã rạn nứt rồi, giám đốc Phan, tôi không mong một ngày nào đó ông cũng sẽ có kết cục như thế này đâu, ông tự biết đường mà lo cho mình đi.”