“Ha..."
Cô ngước nhìn hắn rồi đột nhiên bật cười.
“Giang Vũ Hạo! Tôi vốn định nói cho anh biết tất cả sự tình bấy lâu nay, nhưng anh đã một mực mù quáng như vậy thì tôi cũng không còn gì để nói nữa. Sau này biết được chân tướng, anh có hối hận đến chết tôi cũng sẽ không tha thứ cho anh.”
…
Hắn nhìn cô với ánh mắt phức tạp, nhưng tiểu nhân nhi trong lòng hắn lại đang kháng cự.
Hắn liền cúi xuống xoa đầu cô ta.
Nhìn biểu tình ôn nhu chỉ dành riêng cho Diệp Linh Lan ấy, lòng Giai Tuệ liền lạnh xuống.
Hắn yêu một người có vẻ ngoài giống cô đến bảy phần, một thế thân không hơn không kém, thứ hàng nhái trôi nổi nhưng lại có cái mã tinh tế tới mức khiến hắn vứt bỏ cả hàng thật.
Diệp Linh Lan thắng rồi.
Đúng như những gì cô ta nói, cô ta đã thắng.
Thứ tình cảm này lại nực cười tới nỗi có thể dùng từ thắng để diễn tả.
“Cô bị sa thải. Chúng ta đi thôi, đừng để chướng mắt.”
Câu trước là lời lẽ lạnh lùng, sắt đá để nói với Giai Tuệ nhưng câu sau lại dịu dàng ân cần với Diệp Linh Lan.
“Anh yêu ai?”
Trước khi hắn đi đưa Diệp Linh Lan vào phòng, cô dùng chút sức lực, chút can đảm cuối cùng để hỏi hắn.
Một câu hỏi rất đỗi hiển nhiên…
“Anh yêu cô gái giống tôi của bảy năm trước. Rốt cuộc, anh yêu cô ta hay yêu tôi của bảy năm trước?”
Chỉ một câu hỏi hàm nghĩa vô dụng như thế nhưng lại khiến cho sắc mặt hắn khẽ biến đổi.
Hắn yêu cô gái trong lòng mình hay yêu cô bạn gái bảy năm trước ư?
Giang Vũ Hạo suy tư thì bàn tay hắn chợt bị Diệp Linh Lan nắm lấy thật chặt, hắn hồi thần nhìn cô ta rồi dùng tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn ấy.
“Người tôi yêu là Diệp Linh Lan…”
…
Chuyện sau đó không còn liên quan đến cô nữa.
Giai Tuệ nghe được câu trả lời mình muốn nghe, cô quay người rời đi. Trước mắt cô cực kì mờ mịt, bàn tay gầy yếu vịn vào tường để lấy điểm tựa.
Đau quá.
Mệt mỏi quá.
…
“Giai Tuệ! Em… em làm sao vậy?”
Diệp Doãn Minh là một ông anh yêu thương em gái hết mực, sau khi biết được chuyện mà tiểu công chúa nhà mình gặp phải, hắn rất muốn đi tìm Giai Tuệ nói cho ra lẽ nhưng khi thấy bộ dàng tàn tạ này của cô, hắn không kìm lòng được mà hỏi một câu, đủ chân thành.
“Tôi chẳng sao cả.” Chỉ sắp chết rồi.
“Em như vậy mà còn nói là không sao, là Giang Vũ Hạo? Hắn có đáng mặt đàn ông không thế?... Mà… Ây da bây giờ để anh đưa em đi bệnh viện trước đã.”
“Tôi không cần, anh đi mà quan tâm cô em gái bảo bối nhà mình ấy.”
Giai Tuệ lạnh nhạt hất tay hắn ra, cô nhìn hắn với ánh mắt hình viên đạn. Tên fuck boy này, bình thường cô đã chẳng ưa rồi, bây giờ em gái hắn lại còn quỷ quyệt như thế, cô thấy hắn càng ngày càng ngứa mắt mà.
…
Diệp Doãn Minh thuyết phục mãi mà Giai Tuệ vẫn không chịu đi, hắn đành cưỡng ép bế cô đến viện.
“Anh dám động vào người tôi xem.”
Cô đẩy hắn ra thật mạnh, đến mức tự làm mình bị xay xẩm suýt ngã.
…
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!